Khả Phương ngỡ ngàng không dám tin vào tai mình.
Chính Thế Trường kêu cô ta đến đây diễn kích, bây giờ dựa vào cái gì hét vào mặt cô ta?
“Thế Trường, anh đừng quên chính anh mới là người biến cô ta thành trò cười cho toàn giới thượng lưu.”
Thế Trương nghiến chặt răng, mặt mày hung ác dữ tợn trừng mắt nhìn Khả Phương, gằng từng chữ một:
“Tôi không có thời gian già mồm với cô, bây giờ tốt nhất cô nên cút đi, nếu không chờ lát nữa cô không có cơ hội rời khỏi đây đâu.”
Nhìn anh hung tợn như vậy, Khả Phương thật sự sợ, cô ta nuốt nước bọt run rẩy nói:
“Anh đừng có mà hối hận!”
Nói xong cô ta cũng không dám ở lại nữa mà cầm túi xách chạy khỏi biệt thự, ra tới cửa, đôi mắt của cô ta đỏ ngầu vì tức giận.
Mẹ nó coi cô ta là chó kêu đến thì đến đuổi đi thì đi sao?
Cứ chờ đó, đợi ngày anh quỳ dưới váy của tôi, xem tôi trả đũa anh thế nào.
Thế Trường nhíu chặt mày nhìn Minh Châu đang nhắm nghiền mắt, mặt của cô đỏ ửng, toàn thân nóng như lửa đốt.
“Chết tiết!”
Bị sốt cao như vậy cũng không biết lên tiếng.
“Quản gia, mau gọi bác sĩ tới.”
Minh Châu nằm trên giường, đầu đau như búa bổ, cả cơ thể cũng mềm nhũn không còn chút sức lực nào, cô muốn mở mắt, nhưng hai hàng lông mi cứ dính chặt vào nhau, bên tai lại nghe thấy giọng nói của Thế Trường.
“Bác sĩ, thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480103/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.