“Cút? Mày dám kêu tao cút?”
Khả Phương cảm thấy mình vừa nghe thấy một chuyện hài hước nào đó, khóe miệng không nhịn được lộ ra nụ cười khinh bỉ.
“Tao nghĩ người nên cút khỏi đây là mày mới đúng, mày tưởng mày mặt dày gả cho anh Thế Trường thì sẽ từ gà rừng biến thành phượng hoàng sao? Cuối cùng anh ấy cũng ghét mày đến tận xương tủy đấy thôi.”
Minh Châu cảm thấy đầu mình vô cùng choáng váng, trước mắt cũng dần tối sầm lại, nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ thân mình nghiến răng nói:
“Dù Thế Trường có ghét tôi thì tôi cũng là vợ chính thức của anh ấy, còn cô thì sao? Tình nhân cũng không bằng còn dám diễu võ giương oai ở đây?”
Sắc mặt của Khả Phương lập tức tái mét, cô ta không ngờ Minh Châu lại dám phản bác lời mình nói, đã vậy còn ngoáy sâu vào chỗ đau của cô ta.
Khả Phương tức giận đến mất hết lý trí, cô ta vung tay lên tát vào mặt Minh Châu một cái.
Ngay sau đó, cô ta nhìn thấy toàn thân Minh Châu xụi lơ bất tỉnh nhân sự.
Bên ngoài phòng khách.
Quản gia rót một ly trà nóng bưng đến cho Thế Trường rồi cung kính nói:
“Cậu chủ, tôi nghĩ cậu nên đi xem cô Minh Châu một chút, tôi cảm thấy cô ấy không ổn lắm.”
Thế Trường nhíu mày, trên mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Cô ta thì có gì không ổn?”
“Có lẽ cô Minh Châu bị bệnh rồi.”
Đầu lông mày của Thế Trường càng nhíu chặt hơn, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480102/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.