Thế Trường rong ruổi trên người Minh Châu, coi cô thành công cụ mà ra sức phát tiết.
Minh Châu không phản kháng, cô như cái xác không hồn yên lặng chịu đựng mặc anh muốn làm gì thì làm.
Thấy cô như vậy, trong lòng Thế Trường vừa bực bội vừa bất an, anh nhếch môi châm chọc:
“Đây là tình yêu mà cô nói sao Minh Châu? Cô làm tôi có cảm giác mình đang làm tình với xác chết đấy.”
Minh Châu mở to mắt tức giận cắn răng nói:
“Thế Trường, anh quá đáng lắm!”
“Hừ, tôi còn có thể quá đáng hơn nữa kìa!”
Thế Trường thúc mạnh vào tận cùng bên trong cơ thể của Minh Châu, hoàn toàn không hề quan tâm cô đau đớn đến mức nào, anh chỉ muốn bản thân được thỏa mãn mà thôi.
Đêm, còn rất dài...
Sau khi xong việc, Minh Châu thẫn thờ khập khiễng đi đến ổ chó, Thế Trường từng nói cô chỉ xứng ngủ ở chỗ này thôi.
Thế Trường đứng trong phòng nhìn ra, đầu lông mày cau lại thật chặt, sau đó anh ra lệnh cho quản gia đưa cô đến phòng cho khách ngủ.
Nằm trong chăn nệm ấm áp, trái tim cô lại vô cùng lạnh giá.
Đây là ngày thứ hai sau khi cô kết hôn, phòng tân hôn vốn dành cho cô cũng không được phép qua đêm, nhưng không sao, ít ra chỗ này tốt hơn ổ chó rất nhiều.
Làm người không thể quá tham lam.
...
Sáng hôm sau, một vị khách không mời mà tới xuất hiện trong nhà Thế Trường.
Minh Châu cực kỳ không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480096/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.