Thế Trường ôm Minh Châu đặt lên ghế phụ xe hơi, sau đó duỗi tay kéo đai an toàn cho cô.
“Là ai đó?”
Minh Châu đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đẩy người đang động chạm vào cơ thể của mình ra.
Thế Trường bị Minh Châu đẩy va vào cốp xe, đầu ẩn ẩn đau, đôi mắt của anh híp lại lộ ra sự nguy hiểm.
Bây giờ người phụ nữ này mới biết sợ à? Là ai vừa rồi ngủ say như chết? Còn dám đẩy anh, đúng là chán sống mà!
Nhìn dáng vẻ khinh hoảng thất thố của cô, không hiểu sao trong lòng anh lại khó chịu.
Anh nắm chặt cằm của cô, trong đầu bỗng sinh ra trò đùa ác ý, vì thế anh cúi đầu ngậm lấy cánh môi của cô. Anh muốn biết khi cô sợ hãi sẽ trông như thế nào.
Hàm răng của Minh Châu nhanh chóng bị cạy ra, đầu lưỡi mềm mại của đối phương càn quét khắp khoang miệng của cô.
Nhưng kỳ lạ là Minh Châu không phản kháng, thậm chí tay còn vịn lấy bả vai của anh đón lấy nụ hôn này.
“Ngay cả phản kháng cũng không làm, cô rẻ mạt đến vậy sao?”
Thế Trường tức giận nghiến răng buông lời sỉ nhục:
“Có phải mặc kệ là ai, chỉ cần là đàn ông thì cô đều dạng chân ra cho người ta chơi không?”
Minh Châu vô cùng bình tĩnh trước những lời trào phúng của Thế Trường, hóa ra nghe anh mắng nhiều, cô cũng sẽ chai lỳ không đau lòng.
Cô nói:
“Thế Trường, em biết là anh.”
“Nói dối! Tôi còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480095/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.