Sáng mùng hai Tết.
Phương Nhi đang phụ giúp trong nhà bếp, cô đang ngồi ở bàn gọt hoa quả thì suy nghĩ chuyện gì đó. Hứa Kiến Tường vừa từ trên phòng xuống đã nhanh chóng đi vào bếp tìm cô. Nhìn dáng vẻ bần thần của cô, anh cũng đủ hiểu cô đang suy nghĩ việc gì trong đầu. Anh tiến đến hỏi.
" Em suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Phương Nhi đột nhiên giật mình, cái dao trên tay khứa nhẹ trên ngón tay cô, một vệt máu loang ra. Hứa Kiến Tường vội nắm lấy tay cô đi lại vòi nước rửa, rồi lại lấy hộp y tế lại sơ cứu cho cô, vẻ mặt anh lo lắng nói.
" Anh làm em giật mình, anh xin lỗi, em có đau lắm không?"
Phương Nhi lắc đầu, cô nhìn dáng vẻ lo lắng của anh mà không khỏi bật cười.
" Em không sao"
Hứa Kiến Tường cẩn thận dáng băng cá nhân lên cho cô rồi nói.
" Em còn cười được nữa à…đang suy nghĩ việc gì mà mất tập trung vậy?"
Nói rồi, anh lấy con dao và đĩa hoa quả sang bên cạnh mình, vừa nói chuyện vừa gọt giúp cô.
Phương Nhi nói.
" Em muốn về Lâm gia một chuyến"
Hứa Kiến Tường khẽ chau mày, anh nhìn cô.
" Sao em lại muốn quay về đó?"
" Dù sao em cũng sống ở đó một khoảng thời gian lâu như vậy, tết đến cũng nên đến thăn hỏi mới phải phép"
" Thôi được, anh sẽ đi cùng em"
Buổi chiều hôm đó.
Phương Nhi và Hứa Kiến Tường đang định lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-anh-den-tre/3495878/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.