Sáng hôm sau.
Phương Nhi đã dậy từ sớm, cô tự mình xếp gọn lại quần áo, giường bệnh của mình. Đúng lúc, anh vừa đi kiểm tra sức khỏe của bệnh nhân về, anh vào phòng tìm cô, nhìn thấy cô đang thu dọn đồ đạc, anh nói:
- “Hôm nay cô về, nhưng đừng quên lịch hóa trị của mình, có gì không thoải mái trong người hoặc là có gì thắc mắc cứ gọi điện cho tôi”
- “Được, cảm ơn anh mấy ngày này đã chữa trị chăm sóc cho tôi”
- “Không có gì đây là trách nhiệm của tôi. Để tôi đưa cô xuống sảnh”
Anh đưa cô xuống dưới tầng tiện tay gọi taxi cho cô. Cô ngồi vào trong xe cũng không quên tạm biệt anh, nhìn chiếc xe chở cô rời đi thật xa, anh mới quay trở về phòng làm việc. Vừa lúc đi lên, y tá Lâm chạy nhanh đến anh:
- “Bác sĩ Hứa, điện thoại của cô Lâm Phương Nhi để quên ạ”
- “Để tôi đưa cho cô ấy, cô quay về làm việc đi”
Tan làm. Anh lái xe đến nhà của Phương Nhi. Nhìn thấy cổng nhà vẫn mở, anh mạnh dạn đi vào. Bất ngờ, anh nhìn thấy dáng người nhỏ bé quen thuộc đang quỳ gối lau bàn ghế ở phòng khách. Anh nhíu mày, khó chịu vô cùng. Anh chưa kịp gọi cô thì Kim Ngọc đứng ở trên bậc thang nhìn thấy anh liền chạy nhanh đến, khoác lấy tay anh:
- “Anh Kiến Tường, sao anh tới nhà chơi mà không nói với em, để em còn chuẩn bị nữa” - Kim Ngọc ôm chặt cánh tay anh không buông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-anh-den-tre/3495566/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.