Sáng hôm sau, anh đến bệnh viện sớm hơn mọi ngày, trên tay anh cầm theo một túi đồ nhỏ. Anh nhanh chóng đến phòng bệnh của Phương Nhi. Nhìn thấy anh bước vào, Phương Nhi cố gắng ngồi dậy:
- “Bác sĩ, anh đến rồi”
- “Tôi có mang cháo cho cô đây”
Phương Nhi ngạc nhiên, cô nói:
- “Làm phiền bác sĩ rồi, tôi có thể tự đi mua được mà”
- “Cô mới phẫu thuật, không thích hợp ăn cháo ở bên ngoài, cháo này là tôi nấu, thanh đạm rất tốt cho dạ dày của cô hiện giờ”
- “Bác sĩ nấu cho tôi thật sao?” - Cô nhìn anh chăm chú, vẻ mặt có chút ngạc nhiên
- “Ừm. Lần đầu tiên tôi nấu không biết có ngon không, cô ăn đi”- anh thổi cháo đút cho cô ăn. Đúng lúc có y tá từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy anh đang đút cháo cho cô, cô y tá chợt dừng lại quay người trở ra ngoài nhưng bị anh gọi lại:
- “Y tá Lâm, cô cứ vào đi”
- “ Bác sĩ Hứa, để chút nữa tôi quay lại cũng được ạ, không làm phiền hai người nữa, tôi đi đây”
“Hơi zzz” - anh thở dài. Phương Nhi hơi đỏ mặt, cô ngượng ngùng, vội cầm hộp cháo trên tay anh, tự mình ăn.
- “Để tôi tự ăn vẫn hơn, để người khác hiểu lầm bác sĩ tôi ngại lắm..cháo bác sĩ nấu rất ngon” - Vừa nói cô vừa gật đầu thầm cảm ơn anh.
- “Ừm. Tôi tên là Hứa Kiến Tường, cứ gọi tôi là Kiến Tường. À đây là điện thoại và túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-anh-den-tre/3495565/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.