Giai Ý nhìn bản thân trong gương với những vết ám muội cô lại nhớ đến Thiên Ân lòng cô nặng trĩu. Cuối cùng cô đã phụ Thiên Ân rồi. Bây giờ ngoài tuyệt vọng ra Giai Ý không còn bất cứ cảm xúc gì nữa. Làn nước lạnh dội vào người cô, Giai Ý cào lên cánh tay đến rướm máu nhưng trái tim cô lại vỡ vụn.
Nếu biết trước sẽ có kết cục này cô đã không cho Thiên Ân hy vọng. Mà cuộc đời làm gì biết trước tương lai.
- Alo! Ý Ý, em sao vậy?
- ...
Đầu dây bên kia im lặng, cô thật sự không thể nói được với anh. Nghe giọng anh trầm ấm khi gọi tên cô mang đầy yêu thương thì cô lại hận chính bản thân mình vì cô không thể hận Cảnh Nghi.
- Thiên Ân...chúng ta...chia tay đi.
Câu nói vừa dứt thì đầu dây bên kia im lặng sau đó giọng anh cất lên nhưng lại không giấu được sự run rẩy.
- Em...em nói gì vậy? Em nói đùa đúng không?
Giai Ý cố kìm nén cơn xúc động, lạnh lùng nói.
- Em xin lỗi, từ trước đến giờ em chỉ lợi dụng anh để quên anh ấy thôi, nhưng giờ em biết rằng em không thể quên được anh ấy nên em không muốn lợi dụng anh nữa.
Đùng là trước đây cô muốn dựa vào anh để quên Cảnh Nghi nhưng giây phút cô quên Cảnh Nghi để tiếp nhận Thiên Ân lại có sự cố khủng khiếp xảy ra giờ cô mất đi sự trong trắng không thể để anh chịu ủy khuất được, anh xứng đang có người tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-yeu-em/3322546/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.