Sau khi xuất viện anh được đưa về nhà với chuẩn đoán là mất trí nhớ tạm thời. Kể từ lúc mất trí nhớ anh rất bám cô, dù cô có đi đâu cũng bám theo không rời nữa bước như một đứa trẻ.
- Vợ à! Phòng của chúng ta ở đâu vậy?
Tử Phong đưa ánh mắt ngây thơ, ôm tay cô lắc lắc hỏi khiến cô ngaij ngùng cười gượng.
- Cậu...cậu chủ à! Trước hết bỏ tay ra đã rồi em dẫn cậu lên phòng.
Nghe cách xưng hô của cô khiến anh khó chịu nhăn mặt lên tiếng.
- Tại sao vợ cứ kêu cậu chủ cậu chủ hoài vậy? Chúng ta không phải vợ chồng sao?
Nghe anh hỏi cô chỉ biết gãi đầu à ừ.
- Ừm...cái đó là cách xưng hô lâu nay của chúng ta rồi. Thôi! Đừng nói nữa ta dẫn ngài lên lầu.
Nói rồi cô để anh lại ở dưới mà một mình lên lầu khiến anh buồn bã mà đứng ở dưới nhìn sau cũng phải chạy theo cô lên lầu.
Vì anh vẫn còn đang trong quá trình điều trị nhưng lại cứ đòi về sớm nên bác sĩ Lý đành phải cho anh về.
(-Vì Tử Phong vẫn đang còn yếu, tạm thời con không nên kích thích trí nhớ của nó. Nó muốn làm gì thì cứ làm theo đi, con chịu khó chút.)
Nhớ lại lời ông nói cô lại thở dài thườn thượt. Sau bữa tối cô đã sắp xếp chăn gối cho anh ngủ dẫu sao hôm nay anh cũng đã mệt rồi.
- Cậu chủ! Người mau lên giường nghỉ ngơi đi hôm nay cậu cũng đã mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-yeu-em/2699207/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.