Kể từ ngày Dương Tử Phng mất trí nhớ Băng Thiên sống trong hạnh phúc. Không còn sự bạo hành của anh nhưng niềm hạnh phúc ấy chỉ là ban ngày. Mỗi đêm khi nằm trong vòng tay ấm áp của anh là cô lại sợ một ngày anbh nhớ lại đến lúc ấy cô lại quay về địa ngục. Cho đi là cô ích kỷ mong muốn anh sống mãi trong tình trạng này nhưng đó cũng chỉ là sự ích kỷ khi yêu của mỗi người.
....
Sáng hôm sau.
Băng Thủy và Minh Triết về nước cũng đã được một tuần. Tuần vừa rồi họ ở với bà Chu nhưng hôm nay bà nội của Dương Tử Phong đến nên họ phải về nhà chính.
- Ba, mẹ! Chúng con đến rồi.
Cả bốn người đồng thanh chào ông bà. Thấy họ về cùng lúc bà cười tươi ngạc nhiên hỏi.
- Ấy! Sao mấy đứa về cùng lúc vậy?
- Chúng con gặp nhau ở cổng.
Tử Phong vừa nói vừa đi lại gần ghế ngồi kéo theo Băng Thiên ngồi xuống. Thấy con trai mình như vậy bà mỉm cười nói.
- Khiếp! Bám người ta như sam vậy đó.
Câu nói của bà khiến cô ngại ngùng đến đỏ mặt mà vội chuyển chủ đề.
- Bà nội đến chưa mẹ?
- Hỏi tôi sao?
Từ ngoài cửa giọng nói băng lãnh bước vào kèm theo tiếng cộp cộp của giày dép có thể nghe ra rất nhiều người. Một bà lão tóc đã điểm vài tóc bạc, khoác lên mình bộ sườn xám cao sang, khuôn mặt phúc hậu nhưng mang đầy vẻ lạnh lùng khó gần. Kể từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-yeu-em/2699206/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.