Sáng hôm sau.
- Túc Anh!
Túc Anh đang đứng sau lưng anh thì được anh gọi đến, cô đi đến trước mặt anh cúi đầu chờ đợi.
- Tiểu Thiên Thiên đâu rồi?
- Cô ấy vẫn đang còn ở trên phòng. Tôi sợ cô ấy mệt nên không lên gọi. Để tôi lên gọi Bạch tiểu thư.
Nói rồi cô tính đi lên thì bị anh giữ lại thở dài, lắc đầu.
- Không cần đâu! Tôi đau đầu cô nay ra sau xoa đầu giúp tôi đi.
- Vâng!
Hàn Thương nhắm mắt lại tựa đầu vào ghế mà chờ đợi. Mọi khi đều vậy, chỉ cần anh đau đầu, đau lưng thì cô đều xoa bóp. Nó rất hiệu quả mà lại dễ chịu.
Sau một lúc anh mới cho cô lui về, đứng lên đi về phía phòng Băng Thiên ở.
Tiếng cửa mở, Hàn Thương đi vào nhưng tìm kiếm bóng hình cô mãi mà không thấy.
- Cô ấy đi đâu rồi không biết.
Đứng từ trên cao nhìn xuống Hàn Thương thấy cô đang ngồi buồn bã trên ghế. Anh nhanh chóng chạy xuống nhưng lúc anh chạy ra Túc Anh chưa kịp né đã bị anh xô ngã. Túc Anh đau mông nhăn mặt chống đẩy đứng lên, dù anh có vội thế nào cũng chưa bao giờ làn cô ngã thế này.
Túc Anh lắc đầu đi vào bếp lấy nho và làm nước ép xoài mang ra cho hai người.
- Tiểu Thiên Thiên! Sao lại buồn thế? Không muốn ở cùng tôi sao?
Băng Thiên vẫn thở dài ánh mắt đượm buồn nhìn về phía cửa biệt thự như chờ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-yeu-em/2699199/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.