"Vất vả viện trưởng Ứng rồi." Ông Tiêu nói.
Bà Lục mỉm cười: "Ông tuyệt đối đừng nói như vậy! Tập đoàn Tiêu Thị đã tài trợ cho bệnh viện chúng tôi nhiều thiết bị chữa bệnh như vậy, còn ủng hộ công tác nghiên cứu khoa học của chúng tôi nữa, tôi cũng không biết phải cảm ơn ông thế nào."
Ông Tiêu không có tâm trạng hàn huyên, cô ấy hỏi luôn: "Người nào phụ trách kiểm tra lần này?"
"Là bác sĩ Trần và bác sĩ Lưu, một người là bác sĩ già dồi dào kinh nghiệm ở bệnh viện chúng tôi, với cả một người là thực tập sinh mới đến, bọn họ đang đợi ở tầng bảy rồi." Bà Lục nói.
Ông Tiêu gật đầu: "Vậy thì dẫn đường đi."
"Mời ông đi bên ày." Bà Lục làm một cái thế mời, trong lúc vô ý ánh mắt quét qua người Mặc Tinh, nhưng rời đi rất nhanh.
Ông Tiêu đi trước, bà Lục đứng phía tay phải hơi sau ông ấy.
Mặc Tinh lại liếm cánh môi khô lần nữa, chân như đang đi trên cây vậy, thế nào cũng không đi được.
"Cô Mặc, mời." Người đàn ông đứng bên tay phải cô nói.
Mặc Tinh siết chặt nắm tay, mồ hôi chảy ra, cô hít thở sâu một hơi, đi theo.
Đi một bước tính một bước, nếu sự việc mà bại lộ thật, cùng lắm thì chết, cô tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến anh trai và chị dâu, cô cũng không thể quay lại trại giam Đông Giao thêm lần nữa!
Đoàn người chậm rãi đi vào thang máy, đi đến tầng bảy.
Bác sĩ Trần và bác sĩ Lưu đã đợi ở đây từ sớm rồi, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923424/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.