Mặc Vệ Quốc đi sau bà ấy đi tới, hiếm khi ông ta không bày ra mặt lạnh với Mặc Tinh: "Khoảng thời gian này, chắc là con cũng đã biết sai lầm của mình rồi, cứ ở bên ngoài mãi cũng chẳng ra thể thống gì, nghe lời mẹ con về nhà đi."
"Đã biết sai lầm của mình ư?" Trên gương mặt Mặc Tinh hiện ra vẻ trào phúng: "Tôi đã phạm lỗi gì, sao bản thân tôi không biết?"
Mặc Vệ Quốc bị câu nói này của cô làm cho nghẹn đến nỗi mặt biến sắc.
Vân Mân nghiêng người dựa vào xe, hăng hái nhìn cả nhà này.
"Tinh Tinh, trước đây con lái xe tông người ta còn có thể nói là tuổi nhỏ nhất thời xúc động, sao bây giờ con vẫn không thừa nhận sai lầm của mình vậy?" Vu Tĩnh Vận hận rèn sắt không thành thép.
Mặc Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng: "Sinh ra đứa con gái như này, đúng là nỗi ô nhục của đời tôi!"
"A!" Mặc Tinh cười nhạt một tiếng, cô sớm đã không còn ôm một tia hy vọng nào đối với bố mẹ,cô cũng lười phải nói thêm gì đó, thế là cô trực tiếp quay người lên xe luôn.
Thấy vậy, vành mắt Vu Tĩnh Vận lại đỏ lên, bà ấy đi qua vỗ cửa kính xe: "Được rồi Tinh Tinh, những chuyện trước đây con không muốn nhắc thì mẹ sẽ không nói nữa, sau này con đừng làm loại chuyện xấu đó nữa là được!"
Mặc Vệ Quốc thấy Mặc Tinh không nói câu nào liền lên xe, ông ta tức đến nỗi vẻ mặt biến ảo, trái lại cũng không nói thêm gì nữa.
Trong tiếng vỗ vào cửa kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923366/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.