Tiêu Cảnh Nam khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt quét qua khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đang mím chặt của cô, đôi lông mày hơi cau lại.
“Sắp một giờ rồi, có phải em đói nên tỉnh dậy không?” Mặc Lôi căm phẫn nhìn Tiêu Cảnh Nam, đem đồ ăn đến trước mặt Mặc Tinh: “Đều là món em thích anh đấy, nhưng mà hơi nguội rồi, em ăn một hai miếng lấp đầy dạ dày đi đã, lát nữa anh đặt thêm món gì ấm ấm cho em.”
Vương Như mỉm cười: “Ai cũng nói Mặc Lôi yêu vợ thương em gái, gặp rồi mới thấy người ta nói quả không sai.”
“Cảm ơn anh Mặc…” Cô liếc nhìn Tiêu Cảnh Nam, một chữ “anh” giữ chặt nơi đầu lưỡi một lúc lâu, cuối cùng Mặc Tinh vẫn phải thay đổi cách nói: “Thế nhưng bây giờ tôi không thích ăn những thứ này nữa rồi.”
Hai chữ “anh Mặc” cô nói ra khiến Mặc Lôi bất ngờ, anh ném hai túi đồ ăn sang một bên, hỏi: “Em không thích ăn những thứ này nữa? Vậy bây giờ em thích ăn gì thì nói với anh, anh đặt cho em, nếu như họ không bán đồ ăn mang đi, anh sẽ đi đến cửa hàng của họ mua mang về cho em ăn!”
“Không cần đâu, cảm ơn anh Mặc.” Mặc Tinh ngẩng đầu, ánh mắt ra hiệu cho Mặc Lôi đừng nói thêm nữa.
Tất cả mọi hành động của hai người còn có cả sự sợ hãi của Mặc Tinh đối với Tiêu Cảnh Nam đều được Vương Như nhìn thấy, bà ấy vén mái tóc lên, khẽ thở dài.
Đổi lại là hai năm trước, Mặc Lôi cũng phải chịu đựng.
Thế nhưng sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923261/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.