“Mặc Tinh, cậu cũng biết mà, nếu như tớ thích thứ gì đó, tớ nhất định sẽ dốc toàn sức lực đấu tranh vì nó.” Ánh mắt của An Sơ Tuyết đầu vẻ đấu tranh: “Tớ thật sự coi cậu là bạn bè nên mới dám thú nhận mọi trước trước khi cậu và anh Cảnh Nam đính hôn, nếu không thì sau khi cậu và anh ấy đính hôn hoặc kết hôn, tớ mới nói chuyện này, sẽ chỉ khiến mối quan hệ của chúng ta trở nên tồi tệ hơn.”
Mặc Tinh dồn hết sức vào cái cây phía sau, đổi vị trí hai chân đang vắt chéo nhau: “Cứ cho như cậu thích Cảnh Nam đi, sau đó thì sao?”
“Tớ hi vọng cậu có thể từ bỏ hôn ước của mình với anh Cảnh Nam, chúng ta đấu tranh công bằng, nếu như cuối cùng anh ấy chọn cậu, tớ tuyệt đối sẽ không oán than nữa lời.” An Sơ Tuyết chậm rãi nói.
Cách cây si không xa là một cánh đồng hoa cúc vào thu, hương thơm của hoa quyện vào làn gió thu mát mẻ, sảng khoái, nhưng lại khiến cho Mặc Tinh cảm thấy cay nồng, khó chịu.
“Từ lúc 8 tuổi chơi trò chơi đóng cô dâu của Cảnh Nam đến nay, tớ đã theo đuổi anh ấy 10 năm ròng rã, khó khăn lắm mới đến ngày anh ấy lên tiếng muốn đính hôn cùng tớ.”
“Kết quả cậu nói cậu thích anh ấy, bảo tớ từ bỏ hôn lễ với anh ấy, cùng cậu đấu tranh công bằng, tớ còn phải suy nghĩ vì cậu nhiều như thế sao? An Sơ Tuyết, cậu mặt dày đến thế sao?”
Mặc Tinh đứng thẳng dậy, đặt hộp quà vào trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923260/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.