Quả táo không lớn lắm, Mặc Tinh chưa ăn được mấy miếng đã ăn xong rồi, cô muốn đứng dậy vứt lõi táo.
“Sao mà một chút khả năng quan sát cũng không có thế? Tinh Tinh bị thương như này, không đứng xuống đất được, con giúp con bé vứt lõi táo đi.” Vương Như trách móc.
Tiêu Cảnh Nam vốn đang ngồi một bên ăn táo, nghe vậy, anh liền đứng dậy, nhướng mi liếc nhìn người trên giường bệnh, chậm rãi đi về phía cô.
Mặt Mặc Tinh cắt không còn giọt máu, cô vội vàng đứng xuống đất, vứt lõi táo vào thùng: “Không cần làm phiền đến Tổng giám đốc Tiêu đâu ạ.”
Thấy cô sợ mình như vậy, mắt Tiêu Cảnh Nam chợt tối sầm lại, nhưng anh cũng không nói gì, cầm lấy quả táo ngồi lại xuống ghế.
Vương Như thấy vậy có chút kinh ngạc, đau lòng nói: “Bác nhớ trước đây Tinh Tinh là một cô gái trời không sợ, đất không sợ cơ mà.”
“Đó là do lúc đó cháu còn trẻ chưa hiểu chuyện, quá ngông cuồng.” Chân phải của Mặc Tinh đột nhiên tê cứng do đứng lên. Cô không ngừng run rẩy, lau mồ hôi lạnh trên đầu, run run quay lại giường bệnh.
Cô vẫn luôn cho rằng có anh trai và người thân chiều chuộng, không ai dám làm gì mình, thế nhưng sự tàn nhẫn của Tiêu Cảnh Nam và cuộc sống trong tù đã giáng cho cô một cú đánh.
Sau khi Tiêu Cảnh Nam ăn táo xong, điện thoại vang lên, anh nói với Vương Như một câu rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Vương Như bưng một bát canh gà, đưa cho Mặc Tinh, ánh mắt bà ấy nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923250/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.