Cái nhìn chăm chú của anh có đôi chút gò bó, Mặc Tinh vội vàng đứng thẳng dậy: "Thật xin lỗi."
Biên độ động tác của cô khá lớn, tà áo sườn xám hở ra để lộ cặp đùi thon thả, đẹp đến mức lay động lòng người.
Trên đùi cô có một vết sẹo rõ ràng, thế nhưng vết sẹo này lại không làm cho người ta cảm thấy xấu xí. Ngược lại còn tương phản với họa tiết trên sườn xám càng tăng thêm vẻ quyến rũ của cô.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào cô, vô cùng trần trụi.
Tiêu Cảnh Nam buông ly rượu xuống, ánh mắt anh tối sầm lại.
Anh nghiêng người dựa vào ghế sofa, hai chân vắt chéo lên nhau, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”
"Cô gái mới tới này thật không hiểu chuyện, bao nhiêu chỗ không ngồi, cớ sao phải chen vào chỗ chật chội như thế. Chỗ bên tôi rộng lắm, cô đến đây ngồi đi." Một người cười ồ lên, vỗ vào ghế sofa nói.
"Ha ha... Hiếm thấy thấy tổng giám đốc Lưu thương hoa tiếc ngọc, anh cẩn thận vợ anh mà biết, về nhà bắt anh quỳ lên bàn giặt đó."
Tiêu Cảnh Nam nhìn Mặc Tinh, đôi môi mỏng căng thẳng mím chặt lại, hai mắt vô cùng u ám
"Cám ơn Tổng giám đốc Lưu, nhưng mà không cần đâu ạ." Mặc Tinh đè nén sự nhục nhã trong lòng, cố gắng nhếch khóe môi: "Tổng giám đốc Tiêu không thích tôi ngồi bên cạnh anh ấy, tôi đứng ở chỗ này là được rồi."
"Tổng giám đốc Lưu bị ghét bỏ sao?" Có người cười nói.
Tổng giám đốc Lưu cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Ấy, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923216/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.