“Đợi tôi tẩy trang xong sẽ lập tức xử lý vết thương cho cô.” Lâm Hiểu quay lại trước gương, cầm bông tẩy trang lên.
Sau khi tẩy trang nhanh nhất có thể, cô ấy cầm hộp sơ cứu đến để xử lý vết thương trên miệng Mặc Tinh.
"Hình như lưng của tôi cũng bị rách rồi, làm phiền cô xử lý giúp tôi với. Cảm ơn cô." Sau khi xử lý vết thương trên mặt, Mặc Tinh cở đồng phục làm việc ra, chỉ mặc đồ lót, quay lưng về phía Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu nhìn những vết thương mới dài ngắn trên lưng cô, còn có những vết sẹo do vết thương cũ để lại, lần đầu tiên cô ấy đồng cảm với một người: “Trên lưng cô nhiều vết thương đến vậy, đều từ lúc cô ở tù sao để lại sẹo sao?”
Mặc Tinh “ừ” một tiếng, cô không muốn nhớ lại những tháng ngày được xem như là cơn ác mộng trong cuộc đời cô nữa.
"Những vết thương mới này là chuyện gì vậy?" Lâm Hiểu sợ làm đau cô ta nên xử lý vết thương thật nhẹ nhàng. Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn thấy MẶc Tinh đau đến mức run cả người.
Cô ấy cứ nghĩ rằng Mặc Tinh sẽ rên đau một tiếng, để cho cô ấy nhẹ tay hơn. Thế nhưng thậm chí Mặc Tinh còn không kêu đau một tiếng nào, giống như cô… đã quá quen rồi.
Ánh mắt Mặc Tinh tối sầm lại: "Vô tình bị thương thôi."
Lâm Hiểu muốn nói là nhìn một sơ thôi cũng thấy là không giống như vô tình bị thương, thế nhưng cô ấy lại thay đổi những gì đang định nói ra: "Mặc Tinh, cô nói xem sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923215/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.