Lúc gần ra khỏi biệt thự thì Ôn Uyển mới kéo kéo vạt áo Quyền Thiên Trạm.
“Chúng ta đi trước như vậy có được không? Em còn chưa chào tạm biệt bác trai bác gái.”
“Ba anh biết.”
“Anh có việc gấp?”
“Có một chút.”
Ôn Uyển nghĩ là chuyện làm ăn nên cũng không hỏi nữa.
Chẳng qua là khi xe chạy nhanh ra khỏi biệt thự thì cô không nhịn được quay đầu lại, liếc nhìn ánh đèn ấm áp của biệt thự, nhớ lại từng câu nói ấm áp của Mã Hạ Lan.
Phải có cha mẹ vui vẻ như vậy thì anh mới hạnh phúc chứ?
Chân Ôn Uyển không khỏi hâm mộ nhìn Quyền Thiên Trạm sau đó liền cúi đầu, lấy ra một cuộn len trong túi tiếp tục đan. Cô nhân lúc rãnh rỗi đan một cái khăn choàng cho bạn tốt nhưng gần đây còn có Quyền Thiên Trạm, cho nên cô quyết định đan một đôi bao tay cho anh
Ôn Uyển chuyên tâm đan len, bất tri bất giác quên đi thời gian cho đến khi Quyền Thiên Trạm lái xe vào nhà xe thì cô mới giật mình.
Cô tranh thủ cất đồ, đang định mở cửa xe thì Quyền Thiên Trạm lại nhanh hơn vòng qua đầu xe, giúp cô mở cửa, sau đó dùng sức mạnh hơn bình thường kéo cô ra ngoài.
“Thiên Trạm?” Túi đồ của cô bị rơi, cô còn chưa kịp nhặt lên.
Quyền Thiên Trạm không lên tiếng, chỉ ôm ngang cô lên.
“A!” Cô bị động tác của anh làm hết hồn: “Thiên Trạm, sao vậy? Anh...”
Cô còn chưa kịp nói hết thì bị động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-quen-em-di/2429101/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.