Em ấy thay đổi rồi, trở nên siêng năng hơn, tôi nghĩ rằng sau khi tôi đi, em ấy phải dựa vào đồ ăn nhanh để sống, nhưng không, em ấy bắt đầu học cách tự nấu ăn và xào rau, mặc dù em ấy một tay lật công thức nấu ăn, một tay cầm xẻng làm cho tôi có chút buồn cười.
Em ấy bắt đầu tự giặt quần áo của mình, mặc dù lần đầu tiên giặc em ấy đã làm cho chiếc áo sơ mi trắng của mình thành màu xám.
Em ấy đem tất cả đồ đạc của tôi xuống tầng hầm, ban đêm không còn ôm quần áo của tôi để ngủ nữa, trên tường cũng trở nên trống rỗng, không còn hình ảnh của tôi nữa.
Em đột nhiên thích xem phim buồn, vừa xem vừa khóc, tôi đứng bên cạnh, nhiều lần vươn tay muốn lau khô nước mắt của em.
Em dán ghi chú lên ngăn kéo, nhắc nhở bản thân nên để đồ ở đâu, nên đi đâu tìm, quần áo trong tủ quần áo được phân loại rất gọn gàng, đồ trong tủ lạnh cũng ghi rõ thời hạn sử dụng.
Nhớ tới trước kia em ấy hay gọi tôi vì không tìm được đồ:
"Chu Sinh, kéo ở đâu?"
"Chu Sinh, sữa chua trong tủ lạnh còn có thể uống được không?"
"Chu Sinh, sơn của em đâu rồi?"
"Chu Sinh, áo len màu lam nhạt của em đâu?"
......
"Chu..." Tôi hoảng hốt nghe thấy em ấy nói một chữ, cơ hồ theo bản năng cho rằng em đang gọi tên tôi, vội vàng đáp lại một tiếng: "Chu tiên sinh nhà em đang ở đây. "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-quen-anh-di/3620779/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.