Tiêu Dật đứng im ở một chỗ, ngay cả cánh cửa phía sau cũng vẫn chưa đóng lại, giọng nói của cậu hạ xuống nỉ non gọi tên của Trình Kiệt:
“Trình Kiệt… anh tìm em?”
Trình Kiệt đặt điện thoại di động xuống dưới bàn, màn hình vẫn còn phát sáng, hắn chậm rãi bước về phía Tiêu Dật nhíu mày nhìn chằm chằm cậu: “Em bị làm sao thế?” giây tiếp theo hắn liền đưa tay phải của mình lên hướng trán Tiêu Dật chạm tới: “Tại sao đột nhiên gấp gáp như thế?”
Tiêu Dật ngây người, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Trình Kiệt, sau khi xác nhận trong đôi mắt kia của hắn không có gì khác lạ cậu liền khẽ thở nhẹ một hơi, lúc này trong phòng liền có tiếng chuông điện thoại ngắn truyền tới, đó giống như là tiếng nhạc chuông tin nhắn vậy, Tiêu Dật hiện tại đối với tiếng chuông điện thoại của Trình Kiệt rất nhạy cảm, cậu nhanh chóng vươn tay ôm lấy eo của Trình Kiệt, đầu nhỏ áp lên lồng ngực hắn nói:
“Anh tìm em làm gì?”
Trình Kiệt đưa tay về phía sau vuốt lấy lưng của Tiêu Dật:
“Đến giờ ăn trưa rồi, là muốn đưa em đi ăn nhưng mà em làm sao thế, không khỏe hả?”
Tiêu Dật không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trình Kiệt, cậu vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn, tìm tư thế thoải mái nhất lại có thể né tránh được ánh mắt của ai kia:
“Không phải, bởi vì em vui quá… cám ơn anh nha Trình Kiệt vì tiệm cà phê kia”
Trình Kiệt rơi vào trầm mặc, Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030744/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.