Tối hôm ấy Tiêu Dật dỗ Tiêu Kỷ Mặc đi ngủ xong liền ngủ quên lúc nào không biết, mãi cho đến nửa đêm cậu liền mơ một giấc mơ, trong giấc mơ xuất hiện Thẩm Đào, hắn ta cầm một sợi dây thừng buộc chặt lấy cổ chân cậu, một mực kéo cậu tách khỏi Trình Kiệt, cậu có gào thét gọi Trình Kiệt lớn như thế nào Trình Kiệt cũng không thể nghe thấy hay nhìn thấy được bởi vì bên cạnh hắn có Lâm Chí Huyền, cậu ta một tay che đi đôi mắt của hắn, một tay che đến bên tai, đôi môi cậu ta áp lên tai còn lại của Trình Kiệt. Tiêu Dật choàng tỉnh, cả người cậu ướt đẫm, cậu nhìn sang bên cạnh phát hiện ra Tiêu Kỷ Mặc đang an ổn ngủ, cậu lật chăn bước xuống giường nhanh chóng bước lên tầng tìm lấy phòng của Trình Kiệt.
Trình Kiệt đang ngủ, có lẽ hiện tại đã muộn rồi cho nên hắn đã ngủ say, cậu ngồi xuống bên cạnh hắn, đệm hơi lún xuống một chút người kế bên cũng không hề hay biết gì. Tiêu Dật tiến vào trong chăn gối đầu lên lồng ngực của Trình Kiệt, bàn tay vòng qua ôm lấy hắn. Có thể Trình Kiệt cảm nhận được hơi ấm cùng sức nặng cho nên chậm rãi mở mắt, bàn tay theo phản xạ ôm lại vật nhỏ mềm mại kia, giọng nói của hắn vẫn còn tia mơ màng khe khẽ gọi tên cậu:
“Tiểu Dật…”
Tiêu Dật chỉ ưm một tiếng, đầu nhỏ vẫn gối ở trên lồng ngực Trình Kiệt bình ổn hít thở. Trình Kiệt xoay người sang bên cạnh để cho Tiêu Dật gối lên cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030742/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.