Buổi sáng ngày hôm ấy Trình Kiệt dậy rất sớm, khi mặt trời vẫn chưa xuất hiện hắn đã dậy rồi, hắn rất nhớ Tiêu Dật cho nên đêm đó hắn căn bản chỉ ngủ rất ít mà thôi. Trình Kiệt đã mặc quần áo chỉnh tề sẵn sàng đi đón Tiêu Dật, hắn cơ hồ đều không rời mắt khỏi màn hình điện thoại chỉ để chờ đến 8 giờ sáng để gọi cho cậu hỏi xem khi nào thì cậu về đến nơi.
Trình Kiệt kiên nhẫn chờ đợi, trong lòng rất mong đợi để nghe thấy giọng nói của Tiêu Dật nhưng mà khi hắn đưa điện thoại lên tai nghe lại nhận được câu trả lời của một giọng nữ tổng đài quen thuộc. Giây phút đó khi nghe thấy tiếng đáp lời kia Trình Kiệt liền đình chỉ động tác, nụ cười trên khóe môi cũng như là đông cứng lại, kế đó hắn liền tự trấn an mình rằng Tiêu Dật vẫn đang ngủ cho nên tắt máy mà thôi. Nhưng mà một tiếng sau đó Trình Kiệt vẫn không thể nào liên lạc được với Tiêu Dật, hắn lúc đó liền không thể trấn an bản thân mình được nữa, hắn phát điên rồi.
Trình Kiệt mạnh tay mang điện thoại đập xuống dưới sàn, điện thoại đời mới đắt tiền va đập trên mặt bàn kính vỡ tung, ngay cả mặt bàn kính kia cũng bị vỡ đủ để thấy được sức lực của Trình Kiệt dồn nén trong cú đáp này mạnh thế nào. Trình Kiệt điên cuồng phá vỡ mọi đồ đạc trong phòng khách, hắn tìm chìa khóa xe rồi nhanh chóng mở cửa nhà rời đi.
Trình Kiệt một lần nữa rơi vào vực sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030731/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.