Buổi tối ngày hôm ấy sau khi ăn cơm xong ba Tiêu có hỏi Tiêu Dật về chuyện số mía lần trước:
“Tiểu Dật, chuyện số mía của thôn ta con nghĩ nên giải quyết thế nào?”
Tiêu Dật vừa nhấp một ngụm trà liền đặt xuống chậm rãi đáp lời:
“Chuyện số mía đó con đã giải quyết ổn thỏa rồi”
Ba Tiêu có điểm bất ngờ quay sang nhìn Tiêu Dật:
“Ổn thỏa rồi? Như vậy là tìm thấy Lý Lợi rồi sao?”
Tiêu Dật lắc đầu:
“Ba à, con có chuyện này muốn nói với ba”
Ba Tiêu im lặng đợi Tiêu Dật nói tiếp:
“Về chuyện số mía con đã thu xếp ổn thỏa với phía công ty đó rồi, công ty đó đồng ý thu mua số mía kia của chúng ta với giá gần như cũ, còn hỗ trợ cho chúng ta số tiền mà Lý Lợi đã mang đi. Còn có một chuyện quan trọng nữa là con đã nói với mọi người rằng con không làm trưởng thôn, sắp tới con sẽ chuyển lên Bắc Kinh”
Ba Tiêu bất ngờ:
“Bắc Kinh?”
Đúng lúc này liền có tiếng đồ sứ vỡ ở bên trong bếp, mẹ Tiêu đang rửa bát nghe thấy Tiêu Dật nói vậy liền bần thần cả người. Chuyện năm đó mẹ Tiêu vẫn giấu kín không nói cho ba Tiêu, lúc Tiêu Dật lên Bắc Kinh tìm Tiêu Kỷ Mặc có ở trên đó vài ngày không chịu về, trong lòng bà lúc ấy liền nóng như lửa đốt, bây giờ Tiêu Dật lại nói muốn chuyển hẳn lên Bắc Kinh thì bà ngay lập tức nghĩ tới Trình Kiệt.
Tiêu Dật quay lại phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030729/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.