Tiêu Dật vừa rời khỏi không lâu thì Lâm Chí Huyền đã bị Trình Kiệt đuổi ra ngoài, Lâm Chí Huyền bắt đầu lo lắng, lo sợ Trình Kiệt thích người vừa mới rồi, sau đó khi cậu xuống dưới đại sảnh nhìn thấy gương mặt của người kia liền giật mình hốt hoảng bởi vì người đó có một nốt ruồi lệ bên khóe mắt trái. Lâm Chí Huyền cứ đứng ngây tại chỗ như một pho tượng đá, không dám bước lại gần cũng không dám xoay người rời đi, người nọ hình như cũng đang suy nghĩ gì đó cho nên không phát hiện ra cậu, Lâm Chí Huyền cố gắng bình tĩnh trở lại, cậu bước tới phía ghế sô pha ở đại sảnh kia ngồi xuống, cố gắng bình tĩnh làm như không có việc gì cả:
“Xin chào, tôi là Lâm Chí Huyền”
Tiêu Dật giật mình đưa mắt nhìn về phía người đối diện, cậu ta chính là người ở trong phòng của Trình Kiệt, cậu ta chính là người có hết tất cả những phúc lợi mà cậu trước đây từng có. Tiêu Dật có một chút do dự, cậu không thể đối với cậu ta bình thường được cho nên chỉ có thể gật đầu đáp lại một câu cho có lệ:
“Tôi là Tiêu Dật”
Lâm Chí Huyền quan sát gương mặt của Tiêu Dật, dáng người này, ngũ quan này quả thật là có nét tương xứng giống như những gì Trình Kiệt vẽ ra trong kịch bản kia nói muốn cậu phải diễn sao cho thật giống:
“Anh thì ra là ba của Kỷ Mặc, đứa nhỏ đó thật đáng yêu”
Tiêu Dật nghe thấy Lâm Chí Huyền nhắc tới Tiêu Kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030713/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.