Tiêu Dật cảm nhận được sự tức giận từ trên người của Trình Kiệt, mỗi khi Trình Kiệt ghen tuông hơi thở sẽ trở nên khô nóng âm trầm, giọng nói khàn khàn giống như một con thú đang gầm ghè. Tiêu Dật đưa tay trống ở ở trước ngực của Trình Kiệt khẽ nói:
“Không có gì đâu, chỉ là nói vài chuyện linh tinh mà thôi”
Trình Kiệt tiến sát mặt về phía Tiêu Dật:
“Chuyện linh tinh? Chuyện linh tinh mà em nói rốt cuộc là chuyện gì?”
Không gian xung quanh rất tối, hồ bơi cũng không mở đèn cho nên Tiêu Dật không thấy được ánh mắt có tia chiếm hữu bá đạo kia của Trình Kiệt:
“Cô ấy chỉ tùy tiện hỏi em tại sao gần đây không tới công ty nữa…”
Tiêu Dật còn chưa nói xong thì Trình Kiệt đã nhanh chóng cắt ngang lời của cậu, bàn tay di chuyển xuống phía dưới eo cậu khẽ siết chặt hơn:
“Tại sao cô ấy lại quan tâm em như vậy hả, có phải là cô ấy cũng có ý gì đó với em hay không?”
Tiêu Dật đôi khi rất không thích tính cách này của Trình Kiệt, hắn ghen tuông đến mức giống như là muốn xung quanh cậu không được có ai ngoài một mình hắn vậy:
“Đừng có như vậy mà, cũng coi như là chỗ quen biết cho nên gặp mặt dĩ nhiên sẽ phải nói vài câu khách sáo rồi”
Trình Kiệt im lặng, bàn tay của hắn đột nhiên tiến vào trong áo của cậu, Tiêu Dật giật mình hốt hoảng vội vã cản lại Trình Kiệt:
“Đừng như vậy, nếu như anh cứ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030689/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.