"Sao vậy chị?" Hoài An chớp mắt.
"Em ăn thử của chị xem có vị gì a không?"
Hạ Linh cũng không nghĩ nhiều mà dùng một cái thìa khác cho Hoài An thử phần cơm của cô.
Ăn hai miếng điền vẫn thấy bình thường, Hoài An nói:
"Em thấy ngon mà."
"Hay do chị mệt quá nên không muỗn ăn nhỉ?"
Hạ Linh chậc một tiếng, cỗ mẫy ần ðều không có hứng ăn cơm nên phải thu dọn mọi thứ rồi tìm sữa
ấm uỗng vào đắp tạm cái bụng ðói.
Hoài An nhìn phần cơm mà Hạ Linh vừa ðóng gói ai, cũng không nói øgì nhưng Hạ Linh ðã /ên tiếng:
"Em xử (ý cái phần cơm này giúp chị nhé."
"Dạ, chị ðịnh ðổ ði sao?"
"Không biết nữa, em tiếc hả?"
"Vậy... em mang về ngày mai ăn sáng ðược không chị?" Hoài An thắp thỏm hỏi, việc này có chút ngượng
ngùng, nêu ýàm không tốt thì chị sẽ nghĩ gì về mình ðây? Là một ðứa ăn xin ư?
"Ừm, em cứ cầm ði, chị chỉ sợ em ngại thôi, “úc nãy chị ðộng vào rồi nên..."
"Không sao không sao, cảm ơn chị!"
Sinh ra trong một gia ðình thiên vị em gái nhưng thành thật mà nói Hạ Linh vẫn may mắn hơn nhiều
người vì có ðầy ðủ mọi thứ, sống vô fo vô nghĩ suốt những năm cấp hai, cấp ba.
Sau khi Hoài An rời ði, Hạ Linh mang cái thẻ ngân hàng mà mình nhận ðược bỏ vào hộc tủ, ngay góc
nhỏ khó nhìn thấy nhất.
Thứ này 80% đà Tuần Đình Vũ muỗn ðưa cho cô rồi tìm cách nói dối ðây, cô nhận vì không muỗn Lý
Khải dây dưa (âu, chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-buong-tay-em-full/3799729/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.