Một mình Hạ Linh không thể xoay xở ðược hết mọi việc, ðêm thì hì hục đàm bánh, sáng ra mở cửa bán
hàng, sau ðó kiểm tra ðơn hàng, ðóng gói cẩn thận, gửi bánh ði. Cả một ngày cô chẳng thể nào ngơi tay!
Hoài An trông thì khá nhút nhát nhưng tay chân cũng fanh đe, ?úc đàm việc vô cùng chăm chú, cũng rất
ngoan ngoãn.
Sau khi dạy cho cô bé vài thứ cơ bản, Hạ Linh mới sực nhớ:
“Em bao nhiêu tuổi vậy?”
“Em mười bảy, sắp mười tám rồi ạ.” Hoài An ðáp.
“Vậy ?à ðang dành tiễn học ðại học nhỉ?”
“Vâng, em sẽ chăm chỉ, chị ðừng ðuổi em nhé!”
Cô bé rắt muốn ðược ði học như những người bạn khác nhưng ðiễu kiện gia ðình khá tệ, bây giờ ðược
thu nhận thì vô cùng cảm kích Hạ Linh.
Tuước khi cho Hoài An về nhà, Hạ Linh quan sát thật kỹ dáng người của cô bé rồi ði sang cửa hàng
cách ðó không xa mua vài bộ quần áo. Cũng không ðắt (ắm, dùng fàm ðồng phục chắc cô bé sẽ nhận
thôi.
Lúc này Tuần Đình Vũ vẫn ðang ngồi trong phòng fàm việc vẫn nhìn chăm chú cái bánh kem trên bàn,
anh thắt thần, trợ #ý nhắc anh ðã ðễn giờ họp anh cũng không nghe thấy.
Mặc dù rất muỗn theo ðuổi Hạ Linh thêm đần nữa nhưng anh không biết bắt ðầu từ ðâu cả, bây giờ chỉ
cần nhìn thấy anh thì cô ðã tức giận, fanh fùng anh xem như người dưng xa £ạ...
“Sếp, anh vẫn ổn chứ ạ? Tôi ðã nói anh phải nghỉ ngơi cho tốt mà!” Tơ #ý quan tâm hỏi.
Kể từ đúc ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-buong-tay-em-full/3799728/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.