Bẵng cái đã là một tuần sau
Lại là một buổi sáng lười biếng
Thời tiết hôm nay quá sức phù hợp để ngủ. Trời hơi se lạnh lại lất phất mưa, thật là buổi sáng chủ nhật hoàn hảo. Hiểu Lam xoay người, vùi đầu mình vào lồng ngực người đàn ông bên cạnh, tham lam hưởng thụ bầu không khí tuyệt vời cùng mùi hương riêng chỉ mình anh có. Nhận thấy cô gái trong lòng khẽ động đậy, Lâm Phong chậm chạp nhấc mí mắt, giọng anh buổi sớm khàn khàn quyến rũ:" Em dậy rồi à?". Không có tiếng trả lời, chỉ là cô gái trong lòng lại cọ cọ mái tóc vào ngực anh. Lâm Phong cười, nhìn cô chiều chuộng:" Nếu tỉnh rồi thì mau dậy thôi, em định để " con trai" em chết đói sao?". Nhắc đến "con trai", Hiểu Lam thực sự ngồi bật dậy. Ngoài cửa có tiếng cào khẽ vang lên, không cần đoán, Hiểu Lam cũng biết là thứ gì. Vội vàng chạy ra mở cửa, cục bông kia vẫy đuôi ríu rít nhảy vào lòng cô:" Ôi con yêu của mẹ, sao mẹ lại có thể quên con được chứ". Nhìn cục bông đáng yêu trên tay, Hiểu Lam chỉ muốn đem nó nhét vào ngực mình.
Không sai, cục bông mềm mềm trắng xóa kia chính là Mỡ- chú chó Hiểu Lam nhận nuôi khi ngày đầu sang đây sinh sống. Trong một lần ghé qua Trạm cứu trợ động vật, Hiểu Lam may mắn gặp được nên đã xin về nuôi. Khoảnh khắc hai mắt đen láy ánh nước của nó nhìn mình khiến trái tim thiếu nữ không tránh khỏi rung động. Vì sao gọi là Mỡ thì cô cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-em-dung-buong-tay/2924019/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.