Cũng giống như bây giờ, anh có con nhưng nó không thể ở cùng mình, anh chỉ dám đưa thằng bé về và chỉ dám đỗ trước cánh cổng đó một khoảng cách năm mét.
Khoảng cách năm mét, không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng lại sao nó lại xa xôi đến như vậy.
Giống như cô vậy, bây giờ anh đã biết cô ở đâu, nhưng anh lại không dám bước tới tìm cô, cô ở một nơi không quá xa cũng không quá gần, nhưng lại có cái cảm giác cô ở xa tít chân trời gần ngay trước mắt, chỉ có thể ngắm nhìn không thể chạm vào, có khi còn không thể ngắm nhìn.
"Ba cho con xin số điện thoại của ba, con sẽ gọi cho ba sau." tiểu Vĩnh nói.
"Được." anh đồng ý rồi đọc số điện thoại của mình cho cậu bé.
Sau khi bấm xong dãy số điện thoại của anh, cậu bé lưu là "baba". Nhìn thấy cậu bé lưu tên mình như vậy anh lại nghĩ mình có đủ tốt đẹp để được lưu một cái tên thân mật như vây không?
"Ba có muốn lấy số của mẹ không?" cậu bé hỏi.
"Sao con biết ba không có số của mẹ?" anh hỏi lại.
"Nếu ba có số của mẹ thì ba đã gọi cho mẹ rồi, con chưa từng thấy ba gọi cho mẹ, cũng chưa từng thấy mẹ gọi cho ba, nên con dám khẳng định rằng ba không có số của mẹ."
Đúng vậy, anh từ trước đến nay chưa từng có số của cô. Số cũ của cô anh có nhưng gọi cũng vô dụng thôi, số mới thì anh chưa hề có, nhưng lấy số về rồi liệu anh có can
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-em-cho-toi-them-mot-co-hoi/909883/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.