Cô thoát ra khỏi mạch suy nghĩ của mình khi bị Minh Thư lay, thấy Minh Thư hốt hoảng gọi mình cô vội đáp lại:
"Không có gì đâu, mình chỉ nghĩ vài chuyện vẩn vơ thôi ý mà."
"Nghĩ gì mà chăm chú thế, mình gọi nãy giờ mà cậu không có phản ứng gì, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Minh Thư sốt ruột hỏi.
"Không có gì mà, đánh răng rửa mặt thôi."
"Có thật là không có gì thật không?" Minh Thư hỏi lại lần nữa.
"Thật, không có gì đâu."
"Nếu có chuyện gì là phải nói cho mình biết ngay, có biết chưa, không được dấu giếm, nếu không bổn cô nương đây sẽ cạch mặt cậu suốt đời." Minh Thư tinh nghịch nói.
"Biết rồi, biết rồi thư đại công chúa, được chưa?" cô cười nói.
Hai người cười ròn rã, tiếng cười vọng ra ngoài làm cho hai bà mẹ ngồi ngoài bất giác cười theo.
Hai người vệ sinh cá nhân xong thì ra ngoài nhanh chóng ăn uống rồi đến phòng bệnh khác thăm thiên thần bé nhỏ.
Trong lòng cô rất háo hức gặp cậu con trai của mình, đi trên hành lang trái tim cô nhộn nhịp như lần đầu được tỏ tình vậy.
Đến nơi, cô nhìn thấy con mình nằm an toàn trong lồng kính thì hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Thật may mắn làm sao, con cô rất an toàn, cô rất hạnh phúc. Có lẽ đây là thiên sứ do ông trời phái xuống bầu bạn cùng cô, an ủi những mất mác của cô.
"Tiểu Lệ, con quyết định đặt tên đứa bé là gì?" mẹ cô hỏi cô.
"Cố An Vĩnh, con mong con của con mãi được bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-em-cho-toi-them-mot-co-hoi/909862/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.