Phạm Hoàng như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói:
"Sếp, tôi điều tra được, lúc đó anh nằm xuống giường đã chạm vào con dao luôn để ở đầu giường, nên mới xảy ra chuyện như vậy."
Dao ư, anh trước nay đâu có thói quen dùng dao xong vứt linh tinh ở đầu giường cơ chứ.
Chẳng lẽ nào, chẳng lẽ nào là cái dao đó, cái dao cô hay dùng, cô có thói quen dùng đồ xong để ở chỗ thuận tiện nhất để lần sau còn lấy luôn.
Tại sao mọi lần anh đều nằm ngủ như thường mà có bị gì đâu, sao lần này lại như vậy.
Hôm nay tâm trạng anh còn không tốt, cứ bồn chồn không yên, trong lòng luôn có một nỗi lo không tên, không biết từ đâu mà nỗi lo đó xuất hiện.
Không lẽ cô ấy xảy ra chuyện.
Đúng là hôm nay cô xảy ra chuyện thật, buồn có, vui cũng có.
Thật trùng hợp, hôm nay cả anh và cô đều xảy ra chuyện, có thật đây là trùng hợp chăng? Ông trời như trêu đùa người khác, nói là trùng hợp thì cũng không đúng, đúng hơn là hai con người này tâm linh tương thông, thần giao cách cảm.
Người kia xảy ra chuyện, người bên này cũng đông thời xảy ra chuyện luôn.
Nghe xong lời của Phạm Hoàng nói, anh hơi khó hiểu thấy nó vô lí, nhưng cũng rất thuyết phục. Anh cũng không biết nói gì nữa, đành bảo Phạm Hoàng quay về đi.
"Nhiệm vụ đã hết, cậu về nghỉ ngơi đi."
"Chào sếp." Phạm Hoàng chào anh và nhanh chóng trở về nhà nghỉ ngơi.
Còn anh vẫn ngồi trên giường bệnh ngây ngốc, và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-em-cho-toi-them-mot-co-hoi/909861/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.