Dù cho lưu luyến không rời, nhưng cuối cùng Ngu Điềm vẫn phải tạm biệt Ngôn Minh, trở về phòng làm việc của mình, cảm xúc của mẹ cô sau khi xuất viện cũng không tệ, thậm chí buổi chiều còn tìm mấy người bạn ra bờ hồ tản bộ, giải sầu.
Thời điểm Ngu Điềm trở về, nữ sĩ Tống Xuân Hương cũng mới về nhà không lâu.
Đôi mắt phẫu thuật rất thành công, nhưng còn cần một khoảng thời gian ngắn để hồi phục, Ngu Điềm nhìn dáng vẻ của mẹ, nhất thời lại cảm thấy vừa may mắn vừa chua xót.
Cô đỏ bừng hốc mắt, nhẹ nhàng tựa đầu vào người mẹ, ôm lấy vai bà.
Trước kia Ngu Điềm luôn cảm thấy một mình mẹ nuôi lớn cô quá vất vả và mệt mỏi, hy vọng mẹ có thể tìm được một người bạn già, nhưng hiện giờ trải qua chuyện này, Ngu Điềm cũng buông xuống chấp niệm trong lòng.
Con người già đi quả thật sẽ cô đơn, nhưng cũng chưa chắc cần một người khác làm bạn mới có thể lấp đầy khoảng trống, chỉ cần có thật nhiều sở thích cùng hứng thứ, bạn bè đông đảo, có người thân bên cạnh, thân thể khỏe mạnh, chính là tài phú lớn nhất.
“Mẹ, dù sao, bất kể thế nào, còn đều ủng hộ mẹ.”
Nữ sĩ Tống Xuân Hương cũng không nhịn được mỉm cười, hai mẹ con thường ngày bận rộn, khó có được cơ hội này, Ngu Điềm và bà trò chuyện một cách vui vẻ, cô đặc biệt nhiệt tình giới thiệu với mẹ “thành quả” trước đây cùng với phương hướng phát triển của tài khoản truyền thông, kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-tu-bo-tri-lieu/3597456/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.