Trước bàn chỉ còn lại hai người Ngôn Minh và Ngu Điềm.
Rõ ràng vừa nói chuyện thuận miệng như vậy, nói rất càn rỡ, nhưng đến khi người đàn ông kia vừa đi, Ngu Điềm lại có chút co quắp, cô ho nhẹ, bắt đầu chăm chú uống nước có ga.
Đáng tiếc Ngôn Minh không định cứ như vậy bỏ qua cho cô, anh gọi món, lúc đợi đồ ăn được mang lên, uống một ngụm trà, ngữ khí lạnh căm căm: “Cùng ngủ chung? Chúng ta đã từng cùng ngủ sao? Khi nào?”
“………….” Ngôn Minh hơi hối hận vì màn thể hiện vừa rồi của mình.
Cô căng gương mặt đỏ bừng, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Nói một chút thì có làm sao? Em chỉ là không muốn mỗi lần đều là anh tới cứu em, loại tình huống này, em hoàn toàn có thể tự mình xử lý tốt.”
Ngôn Minh ngước mắt nhìn Ngu Điềm: “Tùy ý đem anh ra dùng, có trả phí lên sân khấu không?”
“Keo kiệt!”
Kết quả đối mặt với sự lên án của Ngu Điềm, Ngôn Minh còn rất bực bội: “Anh keo kiệt?”
Trên mặt anh hiện rõ vẻ không thể tin kèm theo mấy chữ “Anh là người đàn ông rộng lượng nhất vũ trụ” treo ở trước trán.
“Anh không keo kiệt, vậy anh rộng lượng như thế nào?”
Ngôn Minh tựa hồ đã chuẩn bị kỹ càng để trả lời vấn đề này, anh không hề do dự nói rất trôi chảy: “Trước đó em mua đồ ngủ cho Tề Tư Hạo, anh đi cùng, nhưng em chỉ chọn cho cậu ta, căn bản không nghĩ tới anh; anh muốn xem phim, em không có chút ý nghĩ nào muốn đi xem cùng; đã xác lập quan hệ, đã hôn anh, còn mắt đi mày lại với Tề Tư Hạo.”
Ngôn Minh nhìn về phía Ngu Điềm: “Anh chỉ tùy tiện ngẫm lại, đã có thể lấy ra một đống lớn ví dụ, đối với những chuyện này, anh đều rất rộng lượng bao dung, không ghen ghét, không chất vấn, thậm chí không cáu kỉnh, anh đã từng nói gì chưa?”
“………….” Không phải anh đang nói à…
Thế nhưng Ngu Điềm yên lặng hiển nhiên cũng không thể đổi được sự thấu hiểu của Ngôn Minh, anh như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt trầm xuống, ngữ khí cũng trở nên nguy hiểm.
“Trước đó em từng nói, em hôn anh, đơn giản chỉ là nguyên tắc của em, chỉ cần người khác chủ động trước, em liền đáp lại, cho nên nếu người khác hôn em, em cũng sẽ hôn lại? Nhưng trong ý thức của em lúc đó, anh cũng không phải là bạn trai của em, vậy nên cho dù người này không phải bạn trai, em cũng sẽ hôn đáp lại?”
Ngôn Minh nói tới đây, tầm mắt lướt qua phía sau Ngu Điềm, như đang nhìn gì đó, ngữ khí cũng trở nên không chắc chắn: “Cho nên Ngu Điềm, em đã từng hôn người khác sao?”
Anh mím môi, bổ sung nói: “Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi, cũng không nói không cho phép em có tình sử trước khi quen anh.”
Ngu Điềm cảm thấy mấy ngày nay mình bất an, thấp thỏm vì Ngôn Minh, những rung động không xác định đó, những phiền muộn khó lòng giải thích đó, những chần chừ và không tự tin sợ đầu sợ đuôi kia, đột nhiên đều tan biến hết.
Bởi vì Ngôn Minh, hiển nhiên là đang ghen.
Ngu Điềm dùng tay chống cằm, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Ngôn Minh chăm chú: “Em đẹp không?”
Ngôn Minh ngẩn người, không đoán được Ngu Điềm tại sao đột nhiên đổi chủ đề, anh hơi mất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn bại trận trước ánh mắt của Ngu Điềm, dời tầm mắt đi chỗ khác, gật đầu lung tung: “Cũng được.”
“Cũng được tức là không đẹp rồi.” Ngu Điềm trừng mắt nhìn Ngu Điềm, xoay đầu anh về lại đối diện, ngang ngược buộc anh nhìn thẳng vào hai mắt mình: “Thế nên anh cảm thấy em không xinh đẹp sao?”
Ngôn Minh nhìn bị thứ gì đó mê hoặc, nhưng chờ anh phản ứng lại, đã theo bản năng nói thật.
“Xinh đẹp.”
“Vậy lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em, sẽ có cảm giác không thể quên được đúng không?”
Lần này Ngu Điềm buông lỏng xiềng xích, anh cuối cùng có thể nhìn đi chỗ khác: “Ừm.”
“Vậy anh cảm thấy em xinh đẹp như vậy, trước đây không có ai theo đuổi à? Sẽ thiếu bạn trai sao?”
Ngôn Minh mím môi nhìn Ngu Điềm.
Ngu Điềm lộ ra vẻ mặt không chút nào để ý, cực kỳ tự nhiên nói: “Vậy nên đương nhiên là đã từng hôn người khác, hôn rất nhiều người.”
Cô đảo tròng mắt, một lần nữa nhìn về phía: “Đã không nhớ rõ là từng hôn bao nhiêu người, anh không để ý chứ?”
“Không để ý, đó đều là tình sử trước đó của em, chỉ cần không hẹn hò cùng lúc với anh, có hành vi sớm ba chiều bốn, anh sẽ không để ý.”
Nhưng trong miệng nói không để ý, vẻ mặt của Ngôn Minh hiển nhiên lại ăn giấm đến sắp chết, giọng nói và thần thái cũng biến đổi vô cùng không được tự nhiên.
Ngu Điềm ngoắc ngón tay với anh: “Anh ghé sát vào đây chút, em nói cho anh nghe một bí mật.”
Ngôn Minh mím môi, thuận thế ghé sát vào Ngu Điềm.
Ngu Điềm cố nén nội tâm khẩn trương như nai con nhảy loạn, tới gần hôn một cái lên mặt Ngôn Minh.
Sau đó cô ghé vào tai anh, thấp giọng nói: “Lừa anh đấy.”
Ngôn Minh quả nhiên ngẩn người.
“Chưa từng hôn rất nhiều người.” Ngu Điềm đỏ mặt, ánh mắt đảo loạn: “Chỉ hôn anh.”
“Từ đầu tới cuối chỉ có anh.”
Ngôn Minh phản ứng lại, trên mặt cũng lộ ra một chút mất tự nhiên, anh hắng giọng nói, rất trấn định nói: “Không cần phải giải thích mấy cái đó, anh nói anh cũng không để ý.”
Ngu Điềm dùng hai tay chống cằm, không nhịn được nói nhỏ: “Cái gì mà không để ý? Rõ ràng trên mặt anh viết để ý muốn chết.”
Cô liếc mắt nhìn Ngôn Minh: “Thành thật một chút không được sao?”
“Anh không ngại, vì tôn trọng tình cảm trong quá khứ của em, nhưng không nhịn được để ý, là bởi vì thật sự ghen.” Ngôn Minh uống một ngụm trà, như muốn cố gắng trở nên bình tĩnh: “Thật sự thích một người, sẽ rất khó rộng lượng, vậy nên có lẽ anh quả thật nhỏ nhen.”
Anh nhìn Ngu Điềm: “Nhưng đây cũng là không có cách nào.”
“Ai bảo em là sói mắt trắng nhỏ quỷ kế đa đoan.”
Anh nói xong, lại liếc Ngu Điềm, thấp giọng nói: “Em ghé sát vào đây một chút, anh nói cho em nghe một bí mật.”
Ánh đèn nhà hàng chiếu sáng đôi mắt sâu thẳm của Ngôn Minh, trong đó tựa hồ rải rác những ngôi sao phát sáng ẩn mình trong vũ trụ, khiến cho con người ta bất giác đi lạc.
Ngu Điềm theo bản năng tới gần.
Sau đó cô nhìn thấy sống mũi cao thẳng và đôi môi mềm mại của anh phóng đại ngay trước mắt.
Ngôn Minh không cho Ngu Điềm cơ hội bối rối, nâng mặt cô, trao cho cô một nụ hôn vừa dài vừa sâu.
Cánh môi ngậm lấy cánh môi, đầu lưỡi vòng quanh đầu lưỡi.
Gắn bó như môi với răng, thì ra là ý này.
Ngu Điềm bị hôn đến đại não tan tác, thân thể mềm nhũn nóng lên.
Ngôn Minh còn cố tình một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lần lượt công thành đoạt đất, càng hôn càng sâu.
Đợi sau khi buông Ngu Điềm ra, anh còn kề sát vào môi cô mút hai cái.
Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười đầy thoả mãn của Ngôn Minh truyền đến: “Trước đó chỉ là chạm, bây giờ mới là hôn.”
Bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương có thể thấy được ảnh ngược của chính mình, ánh mắt Ngu Điềm không nhịn được quét qua môi Ngôn Minh, nhưng chỉ liếc nhanh một cái đã lập tức rời đi.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cứ luôn cảm thấy sau khi hôn xong, môi của Ngôn Minh càng trở nên đầy đặn, óng ánh, còn có màu hồng nhạt khả nghi, như là chứng cứ phạm tội mà đầu sỏ là mình lưu lại.
Rõ ràng nhà hàng đang mở điều hòa mát lạnh, nhưng Ngu Điềm lại cảm thấy nóng.
Cô ngước mắt nhìn Ngôn Minh: “Sao lại như vậy, trong nhà hàng còn có những người khác nữa đấy, không sợ bị người ta nhìn thấy sao?”
Tuy rằng người ở trong nhà hàng hiện giờ cũng không nhiều, vị trí Ngu Điềm và Ngôn Minh ngồi cũng không gây chú ý, nhưng Ngu Điềm vẫn cảm thấy tim đập bùng bùng.
“Thời điểm hôn em không nghĩ được quá nhiều.”
Ngôn Minh che giấu cảm xúc, cầm ly nước lên: “Bởi vì quá thích. Có một số việc không nghĩ được toàn diện, giống như thích em khiến anh biến thành người vừa ngốc vừa kích động.”
Anh ngẩng đầu nhìn Ngu Điềm, ngữ khí lại mang theo chút bất lực nhận mệnh: “Nhưng hình như cũng không có cách nào tốt hơn.”
Ngu Điềm tay chống cằm: “Thích em đến vậy?”
Ngôn Minh dời tầm mắt đi, bộ dáng xấu hổ không muốn trả lời, nhưng cuối cùng, Ngu Điềm vẫn nghe thấy tiếng anh trầm thấp đáp: “Ừm.”
Như không biết phải làm sao, nhưng Ngu Điềm lại cảm thấy thật ngọt ngào.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được: “Em hỏi anh, có phải anh đã sớm có loại ý tưởng không an phận này với em không?”
Ngôn Minh ngẩn người, nghiêm túc nói: “Hẳn là em có trước mới đúng.”
?
Ngôn Minh nói: “Em lớn lên xinh đẹp, tán trai của rất có bài bản, anh chỉ là một người bình thường, lại không có kinh nghiệm yêu đương phong phú, bị em tán thành công cũng là chuyện bình thường.”
Ngôn Minh chỉ là thuận miệng hỏi, sau đó nghe được lý do thoái thác này của Ngôn Minh, cô cũng bắt đầu thấy tức: “Em tán anh khi nào? Rõ ràng là anh động thủ với em trước! Thời điểm tham gia đấu giá tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua được cơ hội đi hóng gió với em, anh mới là người trêu chọc em trước đấy nhỉ?”
Ngôn Minh mở to hai mắt: “Không phải trước đó em vì anh, suýt chút nữa bị xe máy đâm à? Một cô gái có thể vì một người đàn ông làm đến mức độ này, sau đó lại còn vỗ mông nói không có ý nghĩ gì khác với anh ta, em cảm thấy có thể tin nổi sao? Còn không phải là nhịn không được nghĩ nhiều. Em khi đó, chẳng lẽ không có ý nghĩ gì khác với anh?”
“ Cho dù PS ảnh chụp chung là vì muốn được nhà hàng giảm giá, ngày ngày đưa cơm cho anh là vì ba mẹ chúng ta chưa chia tay, nhưng không tiếc cả mạng mình vì anh, đây không thể giải thích đơn giản vì ba mẹ nữa đúng không?”
Ngôn Minh rất đúng lý hợp tình: “Không có!”
Trời đất chứng giám, Ngu Điềm thật sự không có!
“Khi đó em chỉ là theo bản năng muốn bảo vệ tay của anh thôi! Anh là một bác sĩ xuất sắc như vậy, em không có cách nào nhìn tay anh bị thương, đặc biệt là số người bệnh đợi anh làm phẫu thuật còn đang xếp hàng dài!”
Ngu Điềm cực kỳ thâm minh đại nghĩa: “Cho dù lúc ấy đổi lại là bác sĩ nam khác, ví dụ như bác sĩ Tưởng Ngọc Minh, em cũng sẽ làm như vậy! Dù sao tay của em bị thương thì bôi thuốc vài hôm là khỏi, nhưng bác sĩ bị thương sẽ rất ảnh hưởng tới người bệnh! Anh còn không chịu nghe em mua bảo hiểm tay!”
“Vậy nên em là vì tay của anh?”
Ngôn Minh có chút không thể tin nổi, nghiến răng nghiến lợi: “Ngu Điềm, ý của em là, anh căn bản không tán anh, là anh tự mình đa tình?”
“Chậc, cũng không thể nói như vậy…”
Ngu Điềm cho rằng Ngu Điềm có lẽ sẽ hơi tức giận, nhưng lại thấy đối phương chỉ nhẹ giọng cười.
“Tay của anh và Tưởng Ngọc Minh có giá trị không giống nhau. Tưởng Ngọc Minh là bác sĩ phẫu thuật khoa chỉnh hình, bác sĩ có thể thay thế cậu ta không ít, nhưng phẫu thuật yêu cầu độ tinh vi như mắt thì toàn thành phố Dung, người có thể thay thế anh gần như không có, anh còn trẻ hơn so với bác sĩ có cùng trình độ.”
“Thế nên, vẫn là tay của anh, đáng giá hơn một chút?”
Ngôn Minh vừa nói vừa nắm lấy tay Ngu Điềm đang đặt trên bàn, từ từ lồng tay mình vào tay cô, thành tư thế mười ngón đan xen.
“Vậy em phải đốc thúc anh bảo vệ tay thật tốt.” Ngôn Minh nghiêm túc nói: “Nói cho cùng anh là một bác sĩ bận rộng, có đôi khi cũng sẽ sơ ý, bên cạnh có người nhắc nhở anh, anh sẽ có thể sử dụng tay của mình tạo phúc cho người bệnh nhiều hơn.”
Kịch bản của Ngôn Minh đi hết từ cái này đến cái khác.
Nhưng Ngu Điềm không thể phủ nhận, cô rất vui vẻ đớp toàn bộ.
“Làm phiền hai vị, gần đây chúng tôi có tổ chức hoạt động tặng hoa tình nhân, chỉ cần viết lời yêu thương lên sổ lưu niệm là có thể chọn một bó hoa…”
Nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe nhỏ chở đầy hoa tới, nói được một nửa, hiển nhiên nhận ra Ngu Điềm và Ngôn Minh: “A? Hai vị?” Cô ấy lập tức ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.”
Bởi vì hai nhân vật chính có giá trị nhan sắc hơn người, nhân viên phục vụ này có ấn tượng sâu sắc đối với vụ việc xấu hổ lần trước, gần như vừa thấy mặt hai người liền nhớ tới sự kiện ảnh chụp chung PS.
“Tôi vốn dĩ muốn đề cử suất ăn tình nhân cho hai vị, nhưng nếu hai người không phải một đôi, vậy cũng có thể chọn suất ăn gia đình hoặc đồ ngọt dành cho nhóm bạn đi chung, cũng có hoạt động, giảm giá 20%!”
Nhân viên phục vụ đang chuẩn bị giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ thực đơn của suất ăn gia đình, nhưng Ngôn Minh đã lên tiếng ngắt lời trước: “Là người yêu.”
Anh cầm bàn tay đang đan lấy tay anh của Ngu Điềm lên: “Hiện tại đã là người yêu.”
Nhân viên phục vụ ngẩn người, sau đó cười chúc phúc: “Hai vị thật xứng đôi! Vậy tiên sinh, anh viết vài lời yêu thương lên sổ lưu niệm là có thể chọn một bó hoa thích hợp với vị tiểu thư này, đây là quà tặng miễn phí.”
Từng bó hoa trên xe đều rất tươi mới, còn có một bó hoa hồng đỏ, Ngu Điềm có chút thẹn thùng chờ Ngôn Minh cầm lấy bó hoa hồng duy nhất này lên tặng cho cô.
Nhưng ngoài dự đoán, Ngôn Minh cứ thế lướt qua hoa hồng đỏ, chọn một bó hoa hướng dương.
Ngu Điềm dại ra nhận lấy bó hoa hướng dương.
Vì sao lại không phải là hoa hồng?
Có ai đem tặng bạn gái hoa hướng dương?
Thật là chưa từng thấy!
Chờ cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện Ngôn Minh đã viết xong lời nhắn gửi, nhân viên phục vụ lại chúc phúc bọn họ lần nữa rồi mới rời đi.
Rất nhanh, hoa hồng đỏ đã bị một người đàn ông khác chọn sau Ngôn Minh tặng cho bạn gái.
Ngu Điềm nhìn hoa hướng dương, ít nhiều cũng có chút nghẹn trong lòng, ai không muốn được bạn trai tặng hoa hồng đỏ kiều diễm chứ.
Tặng bạn gái, không phải đều tặng hoa hồng đỏ sao?
Nhưng nhìn dáng vẻ của Ngôn Minh căn bản không ý thức được, lại cảm thấy cũng không tiện phát tác.
Ngu Điềm trừng mắt nhìn đóa hoa màu vàng cam to như cái đĩa ôm trong lòng, bắt đầu tự hoài nghi chính mình.
Tặng mình hoa hướng dương, chẳng lẽ là cảm thấy nội tâm của mình tràn ngập một màu vàng*?
*Vàng (黄): tượng trưng cho tham nhũng, nội dung đồi trụy.
Tuy rằng Ngu Điềm xác thật nhìn lén Ngôn Minh rất nhiều lần, trí nhớ cũng tốt có thể nhớ được chi tiết dáng vẻ của Ngôn Minh khi vừa mới tắm xong đi ra, nhưng… nhưng chỉ là nghĩ chút thôi mà!
Hơn nữa Ngôn Minh hiện tại đã là bạn trai mình, đây cũng không coi là phạm pháp đi?
Chẳng qua dáng người của Ngôn Minh quả thật rất đẹp, thể trạng cân xứng dáng người thon dài, khỏe mạnh, có cơ bắp, nhưng không khoa trương, trước đây một thoáng kinh hồng nhìn thấy cơ bụng tương đối gợi cảm và ghẹo người, rất xứng với khuôn mặt hệ cấm dục mang tính lãnh đạm này của Ngôn Minh, thật sự khiến cho người ta có ảo giác muốn ngừng mà không được…
Ngu Điềm cảm thấy chính mình cần phải dừng lại..
Còn nghĩ nữa sẽ rất nguy hiểm.
Không thể bởi vì Ngôn Minh tặng mình hoa hướng dương màu vàng mà để bản thân tự sa ngã, điên cuồng chạy trên con đường màu vàng rác rưởi được!
Cũng có lẽ là Ngôn Minh thích hoa hướng dương chăng? Dù sao lần trước ở trong phòng dành cho khách nhà anh cũng thấy một lọ hoa hướng dương được bày ở trên bàn?
**
Cũng may đến khi dùng bữa, tâm trạng của Ngu Điềm đã điều chỉnh lại, cô bắt đầu vui vẻ.
Đều đã bắt được Ngôn Minh tới tay, còn có gì không thỏa mãn nữa?
Không khí trong nhà hàng rất tốt, Ngu Điềm nhớ tới trước đó phát sinh hiểu lầm ở chỗ này, cũng có chút buồn cười, lúc Ngôn Minh đi tới quầy thu ngân thanh toán, cô đứng ở trước cửa quầy lễ tân chờ đợi.
Hoạt động tình nhân tặng hoa của nhà hàng có vẻ đã kết thúc, sổ lưu niệm viết đầy những lời yêu thương đi một vòng cũng đã trở về trước quầy lễ tân.
Mặc dù nói là ghi lại lời nhắn gửi tình cảm, nhưng Ngu Điềm cũng biết, mọi người hơn phân nửa viết tương đối tùy ý, lần trước khi viết cô còn lật xem qua, đa số nếu không viết khôi hài giống mình thì đều là một câu đơn giản vạn năng “I love you.”
Ngu Điềm không trông đợi Ngôn Minh có thể trong thời gian ngắn như vậy viết ra được lời ngọt ngào nào tử tế, bởi vì luôn cảm thấy người có khí chất như Ngôn Minh cũng không thể viết được nhiều lời yêu động lòng người.
Cô tùy tay lật xem, cũng không mong chờ niềm vui bất ngờ gì.
Bởi vậy khi nét chữ quen thuộc của Ngôn Minh hiện lên trước mắt, cả người Ngu Điềm đều ngây ngẩn.
Tựa như cơn gió giữa đêm hè thổi qua rừng núi, tất cả cành lá đều theo gió đung đưa, tim cô cũng vì một hàng chữ này mà như cành lá bị gió phất qua lay động.
Cô bỗng nhiên hiểu được ý của Ngôn Minh khi chọn cho mình hoa hướng dương.
Bởi anh viết…
“Em là mặt trời của anh, còn anh là hoa hướng dương của em, trong chớp mắt em xuất hiện khiến anh vĩnh viễn nhìn không chớp mắt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]