Đối với vấn đề của Ngôn Minh, Ngu Điềm gật đầu.
Ngôn Minh ngẩn ra, giọng nói trở nên lạnh lùng: “ Cô nói muốn viết chung hộ khẩu cũng là hy vọng mẹ cô và ba tôi có thể tái hôn, chúng ta thành người một nhà?”
Ngu Điềm lại gật đầu lần nữa.
Đương nhiên.
“Vậy trước đó cô tới đưa cơm cho tôi, vẫn luôn mời tôi đi ăn là xuất phát từ suy nghĩ này?”
Đến lúc này, Ngu Điềm cũng không che giấu nữa, cô thành thật nói: “Cũng không hoàn toàn là vậy, đưa cơm cho anh cũng là một trong những cách để fan ủng hộ thần tượng. Hơn nữa anh còn có lòng tốt phát cho em tận mấy bao lì xì, em cũng không thể nhận không…”
“…………”
Ngôn Minh mím chặt môi, không nói gì, bầu không khí im lặng chết chóc, tựa như sắp đông cứng.
Là chính mình nói chuyển tiền lại quá đường đột và mạo phạm?
Nói cho cùng thì nhà Ngôn Minh rất có tiền… Nói như vậy chẳng khác nào cho rằng Ngôn Minh rất để ý số tiền đó…
Ngôn Minh nhìn giống như người thiếu tiền lại đi để ý chút tiền ấy sao!
Ngu Điềm vừa định mở miệng cứu vãn, giải thích vài câu thì nghe được Ngôn Minh mở miệng sau một hồi im lặng, anh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn Ngu Điềm.
“Ngày mưa hôm đó, vì sao cô lại bảo Tề Tư Hạo trộm ô của tôi?”
Giọng Ngôn Minh rất lạnh, giống như một học sinh đang cố gắng bắt lỗi người ra đề trong kỳ thi Olympic, để chứng minh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-tu-bo-tri-lieu/3597406/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.