Nhưng sau khi kéo Ngôn Minh ra khỏi nhà hàng, một lần nữa bình tĩnh lại, Ngu Điềm lại lâm vào trầm mặc.
Ánh mắt Ngôn Minh mang theo sự dò xét, nhìn Ngu Điềm đến mức da đầu tê dại.
May mắn trong đầu cô chợt lóe lên ý tưởng: “Em nghe nói phố Thuần Bạch bên kia có chợ đêm bán đồ ăn, hay là chúng ta đi qua đó ăn nhé! Ăn xong có thể ra cửa hàng thuốc gần đó mua thực phẩm chức năng cho anh!”
Phố Thuần Bạch cách nơi này tầm vài phút đi bộ, Ngu Điềm nào dám nhìn thẳng vào mắt Ngôn Minh, chỉ giả vờ bình tĩnh, không cho Ngôn Minh cơ hội nói chuyện đã kéo anh đi về phía trước.
Cho đến khi gió lạnh bên ngoài làm giả nhiệt độ trên mặt Ngu Điềm xuống, cô mới ý thức được mình đang nắm tay Ngôn Minh.
Đầu Ngu Điềm nóng lên, gần như trong chớp mắt theo bản năng buông tay Ngôn Minh ra như bị điện giật.
Cô vừa hồi hộp vừa thấp thỏm, Ngôn Minh bị có kéo đi vậy mà lại bình tĩnh tới không thể bình tĩnh hơn.
Rõ ràng gió đêm mát mẻ, nhưng Ngu Điềm lại cảm thấy bầu không khí xung quanh nóng như thể sắp bốc cháy.
Ánh đèn neon đan xen với bóng đêm chảy xuôi trên sườn mặt trắng nõn của Ngôn Minh, đó là cảnh tượng cực kỳ có tính mê hoặc, khiến Ngu Điềm biết rõ là nhìn chằm chằm mặt người ta là bất lịch sự nhưng tầm mắt đảo tới đảo lui cuối cùng vẫn dừng lại trên gương mặt ấy.
Trên mặt Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-tu-bo-tri-lieu/3597405/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.