Về đến nhà, Ngu Điềm tâm sự nặng nề, đáng tiếc mẹ cô tâm trạng lại rất tốt, sắc mặt hồng hào, vừa đi vừa hát.
“Cá Nhỏ, ngày mai có người hẹn mẹ đi dạo chơi leo núi ở ngoại ô thành phố bên cạnh, đi hai ngày, con tự chăm sóc bản thân tốt nhé?”
Cuộc sống dạo này của nữ sĩ Tống Xuân Hương khá phong phú, Ngu Điềm nghe bà bừng bừng hứng thú hẹn mấy chị em cũ, hành lý cho chuyến du lịch ngày mai đã được xếp gọn gàng đặt ở ngoài cửa.
Ngu Điềm vốn chưa nghĩ xong nên sắp xếp từ ngữ như thế nào, hiện giờ nhìn dáng vẻ phấn chấn vui vẻ của mẹ, đột nhiên nói chuyện của Ngôn Văn Hoa, thật chẳng khác nào tạt một xô nước lạnh.
“Mẹ, mẹ đừng lo cho con, con vẫn tốt mà, mẹ cứ ra ngoài giải sầu đi, nhưng sau khi giải sầu về xong, con có chuyện này muốn nói với mẹ.”
Nữ sĩ Tống Xuân Hương khắp mặt tràn đầy gió xuân, mở miệng liền đồng ý.
Ngu Điềm đưa bà đến ga tàu điện ngầm, trước khi đi, mẹ Ngu Điềm như nhớ ra chuyện gì, săn sóc nói: “Đúng rồi, ngày mẹ về con không cần ra đón đâu, mẹ có bạn cùng đi, tiện đường sẽ đưa mẹ về.”
“Được ạ.”
Trước khi lên tàu, nữ sĩ Tống Xuân Hương do dự nói: “Đến lúc đó mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.”
Ngu Điềm cũng gật đầu.
Nhớ tới chuyện của Ngôn Văn Hoa, Ngu Điềm có chút thất thần, cũng may sau khi nhìn mẹ bình an lên tàu, về đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-tu-bo-tri-lieu/3597403/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.