Chỗ Ngôn Minh để xe cách bệnh viện không xa lắm, nhưng vì thời tiết mưa gió nên có cảm giác đặc biệt xa.
Giờ phút này Ngu Điềm đã không còn rảnh lo sống chết của Tề Tư Hạo, cô kéo mép váy bị mưa xối ướt đẫm trở nên nặng nề: “Tầng hầm bệnh viện không phải có chỗ đỗ xe sao? Tề Tư Hạo nói bác sĩ làm việc ở bệnh viện đều có vị trí đỗ xe cố định, sao anh lại đi xa như vậy?”
Cô bắt xe tới đưa ô cho Ngôn Minh, Ngôn Minh theo phép lịch sự bèn tỏ ý muốn đưa cô về nhà, hai người giờ phút này liền cùng nhau đi tới bãi đỗ xe.
“Tôi đúng là có nơi để xe cố định nhưng gần đây đã nhường cho một bệnh nhân nhỏ tuổi, cô bé là trẻ tàn tật, hai chân không thể đi lại, có bệnh về mắt rất nghiêm trọng, đặc biệt là hội chứng khô mắt, mỗi ngày đều cần tới bệnh viện làm vật lý trị liệu và sương hóa. Do còn phải ngồi xe lăn nên nếu không tìm được chỗ đỗ xe gần đây thì sẽ rất bất tiện. Bệnh viện của chúng tôi rất khó tìm chỗ đỗ xe, sắp tới cô bé sẽ thường xuyên tới làm vật lý trị liệu, tôi là một người có đôi chân khỏe mạnh, đi bộ thêm vài bước tới bãi đỗ xe tư nhân bên ngoài là được.”
Giọng điệu Ngôn Minh không chút gợn sóng, giống như chỉ tiện tay làm một chuyện rất bình thường.
Nhưng chính thói quen "không lấy công làm của" ấy lại khiến Ngu Điềm rừng động.
Ngôn Minh rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-tu-bo-tri-lieu/3597396/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.