Trời đang mưa tầm tã bỗng nhiên nổi gió, khiến cho ai nấy cũng đều khó chịu.
Mặc dù có ô che nhưng vì gió mạnh nên Ngu Điềm và Ngôn Minh đều bị nước mưa tạt ướt hết người.
Cuối cùng Ngôn Minh bất đắc dĩ nói: “Để tôi làm cho.”
Anh nhìn thoáng qua Ngu Điềm, sau đó nhận mệnh mà đưa tay vào trong túi của cô.
Ngu Điềm theo bản năng muốn rút tay ra nhưng lại chậm mất một nhịp.
Tay cô vẫn còn đang tìm đồ nhưng không tìm được, lại vô tình bắt lấy tay Ngôn Minh.
Như chạm vào bị điện giật, Ngu Điềm nhanh chóng rụt tay lại từ trong túi, do động tác quá lớn nên kéo ra luôn cả kẹp tóc bên trong.
Đó là đồ Ngu Điềm mua ở quán nhỏ ven đường, phía trên được trang trí bằng mấy câu khẩu ngữ đang thịnh hành. Giá không đắt, cô nhìn trúng cái “Kiếm tiền rất gấp”, vì năm cái chỉ có 20 tệ nên cô thuận tay chọn bốn cái. Cái hiện giờ bị rơi ra kia, bên trên có hai chữ------
Tra nữ.
“………..”
Sao lại rơi ra cái này!
Ngu Điềm không biết phải nói sao, hôm nay thật sự không nên tới đây, rõ ràng ngày thường cô làm việc rất nhanh nhẹn, nhưng cứ chuyện gì đụng phải Ngôn Minh đều tay chân luống cuống.
Cũng may Ngôn Minh có vẻ không chú ý tới, vì giờ phút này anh đang lấy ô ra từ trong túi của Ngu Điềm, nhấn nút bung dù.
Sau đó hai người cầm hai cái ô, anh giống như kẻ xâm nhập cuối cùng đã rút lui khỏi lãnh địa của Ngu Điềm.
Mưa vẫn rơi nặng hạt, Ngu Điềm không hiểu sao cảm thấy bầu không khí mát mẻ hơn một chút.
Cô theo thói quen vừa định nói câu khách sáo thì thấy Ngôn Minh cúi người, nhặt chiếc kẹp tóc kia lên.
“Tra nữ.” Anh nhìn qua chữ bên trên, giọng điệu nghiền ngẫm, sau đó đưa lại cho Ngu Điềm: “Sở thích của cô rất độc đáo, trả lại cho cô.”
“…….”
Sao nghe như kiểu đang mắng cô vậy nhỉ…
Ngu Điềm nhanh chóng nhận lấy kẹp tóc, hơi hốt hoảng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh thong dong, cô hắng giọng, quyết định nói sang chuyện khác.
“Anh Ngôn Minh, sao anh biết hôm nay em tới đưa ô vậy?”
“Vừa rồi em cũng chưa gọi anh, vậy mà anh liếc một cái đã nhận ra em, có phải trong lòng cũng mong đợi em tới đưa ô cho anh không?”
Cũng không phải Ngu Điềm nghĩ nhiều, khoảnh khắc được Ngôn Minh gọi lại mặc dù cô bất ngờ và hoảng loạn nhưng sau đó lại cảm thấy kiêu ngạo khó giấu.
“Ừ.”
Ngôn Minh đưa ra câu trả lời khẳng định khiến nội tâm Ngu Điềm đang nhảy nhót càng thêm sinh động, đôi mắt cô nhìn về phía Ngôn Minh, khóe môi mang ý cười: “Có phải cảm thấy quan hệ của chúng ta cũng không tệ không? Cho nên mới nghĩ ngày mưa em sẽ mang ô tới cho anh?”
Tuy cô đơn phương hâm mộ Ngôn Minh không cần anh đáp lại nhưng nếu có thể được Ngôn Minh công nhận thì đúng là niềm vui ngoài mong đợi.
Ngu Điềm có chút đắc ý.
Xem ra tiếp xúc đã dần thay đổi Ngôn Minh, anh tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng nội tâm đã tám phần khẳng định nhân phẩm của cô rồi.
Nhưng còn chưa đợi Ngu Điềm tiếp tục kiêu ngạo hưng phấn, giọng nói lạnh nhạt của Ngôn Minh đã từ dưới tán ô truyền ra.
“Cô đương nhiên sẽ đến.”
Tiếng mưa cuốn lấy chất giọng lạnh lùng của Ngôn Minh, kéo theo âm cuối khó nắm bắt chui vào trong tai Ngu Điềm.
“Không phải Tề Tư Hạo cầm ô của tôi đi sao?”
???
!!!
Ngu Điềm hoàn toàn bị Ngôn Minh làm cho trở tay không kịp, cô trợn mắt nhìn anh.
Nửa ngày mới lắp bắp nói: “Anh biết rồi?”
“Ừ.”
“Cậu ta lén lút đi vào phòng làm việc của tôi, hỏi y tá xem ô nào là của tôi sau đó trực tiếp cầm đi.”
“………..” Ngu Điềm trong lúc hấp hối vẫn muốn giãy giụa chống chế: “ Vẻ ngoài của Tề Tư Hạo trông rất bình thường, đi trên đường thấy mười người đàn ông thì đến năm, sáu người giống như anh em của cậu ta, là kiểu dễ bị mờ nhạt trong đám đông, hahaha.”
Ngôn Minh nhìn Ngu Điềm: “Tôi đã kiểm tra camera.”
Anh còn bổ sung: “Cậu ta không đeo khẩu trang.”
Trên mặt Ngôn Minh không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng trong lòng Ngu Điềm đã lôi Tề Tư Hạo ra mắng một vạn lần.
Làm cái gì cũng không xong, đúng là đệ nhất ăn hại!
Lấy trộm ô của người ta tốt xấu gì cũng đừng để bị người ta phát hiện chứ! Không đeo khẩu trang thì thôi, lại còn không biết né camera!
Dù cho xấu hổ muốn chết nhưng Ngu Điềm cũng không thể ngay lập tức biến mất, cô chỉ có thể căng da đầu nói: “ Nếu anh đã bắt được cả người lẫn vật chứng, thì sao không trực tiếp gọi điện thoại bắt cậu ta mang ô về trả lại?”
“Tôi biết cậu ta trộm ô vì mục đích gì.”
Ngôn Minh nói xong, ánh mắt nặng nề nhìn Ngu Điềm đi ở bên cạnh.
Tố chất tâm lý của cô không tệ, dù bộ dáng có chút chột dạ nhưng bị vạch trần ngay trước mặt vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh như người ngoài cuộc.
Ngôn Minh sau khi bị mất ô cũng không rảnh đi tìm hiểu, người nhiệt tình tra xét là Tưởng Ngọc Minh.
Khi phát hiện ra Tề Tư Hạo lấy mất ô của anh, Tưởng Ngọc Minh cực kỳ khó hiểu, cấp dưới được Ngôn Minh chăm sóc mua áo ngủ cho lại trùng hợp lấy ô của Ngôn Minh đi vào đúng ngày trời mưa là sao. Nhưng đối với việc này, trong lòng Ngôn Minh hiểu rõ.
Hơn một nửa là vì Ngu Điềm.
Tề Tư Hạo lấy ô của anh, Ngu Điềm có thể mượn cớ đưa ô để tới bệnh viện tìm người.
Trước đó từ chối ăn cơm với Ngu Điềm vẫn chưa thể khiến cô chết tâm.
Bởi vậy lúc ở cửa bệnh viện, Tưởng Ngọc Minh đề nghị mời anh đi chung ô tới bãi đỗ xe đã bị Ngôn Minh cự tuyệt, anh chuẩn bị ôm cây đợi thỏ chờ Ngu Điềm tự chui đầu vào lưới.
Anh đoán không sai, Ngu Điềm thật sự đến.
Ngôn Minh vốn định nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng nhìn thấy bóng dáng mỏng manh của Ngu Điềm đứng trong mưa, váy của cô còn bị nước mưa làm ướt, tóc đen bị gió thổi bay ra ngoài tán ô, anh mới tạm thời không nói.
Nghĩ kỹ lại thì Ngu Điềm cũng không làm sai cái gì, chuyện tình cảm vốn dĩ cô không thể tự mình khống chế.
**
Ngu Điềm hoàn toàn không biết được suy nghĩ của Ngôn Minh, cô chỉ lo kinh hãi.
Ngôn Minh là thần sao?
Mục đích Tề Tư Hạo trộm ô mà cũng biết?
Chẳng lẽ lần trước khi gặp mặt Cao Mân, anh đã nhìn ra Tề Tư Hạo có ý với con gái nhà người ta rồi?
Không hổ danh là thần tượng của mình, thật thông minh nhanh trí!
Ngu Điềm đi bên cạnh trộm liếc nhìn Ngôn Minh, trong lòng vừa mắng Tề Tư Hạo ngu ngốc vừa không nhịn được càng sùng bái anh hơn.
Dù bước đi trong mưa gió, nhưng dáng người của Ngôn Minh vẫn thẳng tắp như cây tùng, xung quanh thỉnh thoảng có người cầm ô bị gió thổi tới nghiêng ngả lảo đảo, nhưng Ngôn Minh vẫn lù lù bất động.
Ngón tay thon dài trắng nõn của anh vô cùng tinh xảo, nhìn như không hề dùng sức nắm nhẹ lấy cán ô, nhưng Ngu Điềm biết động tác kia ẩn chứa sức mạnh.
Ngôn Minh sải bước trong mưa, không giống như những người khác chật vật chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, anh tựa như nhân vật bước ra từ trong tranh thủy mặc, mưa gió xung quanh chỉ là phông nền, phủ lên người anh một tầng kính lọc tình thơ ý họa.
Cảm giác thấp thỏm khẩn trương trong lòng Ngu Điềm ngày càng tăng vọt.
Lúc ra cửa gấp gáp nên cô không kịp mang giày đi mưa, giờ phút này nước đã ngấm vào giày vải, mỗi bước đi đều rất khó khăn.
Rõ ràng cùng sóng vai đi nhưng Ngu Điềm luôn có một loại ảo giác cô và Ngôn Minh không cùng một thế giới.
Mất mất kéo theo cả sự xấu hổ và lúng túng, trong trận mưa này không ngừng tập kích về phía Ngu Điềm.
Ngu Điềm muốn tìm một chủ đề an toàn để nói, im lặng càng khiến cô căng thẳng, luôn cảm thấy có loại cảm xúc tinh tế nào đó đang ngủ đông, cô nóng lòng muốn triệt tiêu cảm xúc nguy hiểm này.
“Đây chủ yếu là ý tưởng của Tề Tư Hạo, thật ra em rất phản đối, cũng cho rằng làm như vậy là không đúng, loại người dùng thủ đoạn để tạo ra cảnh tượng “tình cờ gặp gỡ” này thật sự là không có đạo đức, không công bằng với người trong cuộc…”
Ngu Điềm vốn còn muốn giải thích nhưng không hiểu sao Ngôn Minh lại cười như không cười, dường như đang lẳng lặng nhìn xem cô biểu diễn.
“Đầu tiên chưa nói tới công bằng hay không, hai người lấy mất ô của tôi, sao cô đã đến bệnh viện rồi lại muốn quay đầu bỏ đi?”
Giọng điệu của anh lạnh căm: “Nếu tôi không gọi cô lại thì cô định trốn đi có phải không?”
“Nếu đã trộm ô vậy thì không định gánh vác hậu quả sao? Chuyện tới trước mặt còn định chạy?”
“………..”
Ngu Điềm lại bắt đầu xấu hổ.
Ngôn Minh không phải đang nói chuyện vui vẻ với bệnh nhân nữ sao?
Còn có thể phân tâm chú ý tới mình!
Cô lẩm bẩm ngụy biện: “Em không phải muốn trốn đi, chỉ nghĩ là anh không cần tới em nữa. Dù sao cũng đã có rất nhiều bệnh nhân nữ xinh đẹp đưa ô cho anh mà.”
Nói ra sự thật, Ngu Điềm nói chuyện hùng hồn đầy lý lẽ: “Em thấy anh không chút do dự nào cho người ta Wechat, nghĩ chắc anh thích kiểu con gái đó, người ta vừa hay mời anh đi chung ô, em cũng không phải người không hiểu chuyện, muốn cho hai người chút không gian riêng nên mới quay người muốn đi…”
Ngôn Minh hình như bị tức đến bật cười: “Vậy sao? Thế tôi đây còn phải cảm ơn cô và Tề Tư Hạo đã trộm mất ô của tôi, để cho tôi có cơ hội cùng người khác đi chung ô đúng không?”
Ngu Điềm cười gượng nói: “Nói như vậy cũng không phải không được…”
Giọng của Ngôn Minh rất lạnh: “Còn nữa, cô nhìn kiểu gì ra được tôi có ý với bệnh nhân nữ đó?”
Nói tới đây Ngu Điềm lại có chút tức giận: “Lần trước em hỏi xin Wechat anh ra sức khước từ, còn đối với người khác lại chẳng hề e ngại…Chị Cao Mân còn có thể hiểu là bạn bè, được người quen giới thiệu xem mắt, vì phép lịch sự nên mới cho.”
“Nhưng còn bệnh nhân nữ kia là người hoàn toàn xa lạ. Hơn nữa là bác sĩ, không thể nào thêm phương thức liên lạc của tất cả bệnh nhân, nếu không thì chẳng thể nào dứt được. Em thấy lần trước anh từ chối thêm Wechat của một chú bệnh nhân, cho nên thấy anh không chút nghĩ ngợi cho bệnh nhân nữ kia Wechat, em đương nhiên sẽ tưởng là anh có ý với cô ấy…”
Ngu Điềm vốn chỉ thuận miệng nói, cũng không trông chờ vào phản ứng của Ngôn Minh.
Nhưng không ngờ tới Ngôn Minh lại mở miệng---------
“Người bệnh này không phải người ở thành phố Dung, điều kiện trong nhà không tốt lắm, có một người cha bị bệnh, làm công việc livestream để trả nợ, mỗi ngày rạng sáng đều phát sóng, cũng không dễ dàng. Thêm Wechat của cô ấy đơn thuần là để sau khi phẫu thuật cô ấy không cần phải chạy tới thành phố Dung tái khám nhiều lần.”
“Trang thiết bị của khoa mắt ở bệnh viện nơi cô ấy đang sống khá tốt, nhưng trình độ đọc báo cáo của bác sĩ ở đó có hạn, cho nên cứ cách ba tháng đi làm kiểm tra một lần là được, sau đó chụp báo cáo gửi cho tôi. Nếu không có vấn đề gì lớn thì không cần phải tới thành phố Dung, dưỡng bệnh theo lời dặn trước đó của tôi là được.”
“Gia cảnh cô ấy như vậy, lộ phí đi đi lại lại tới thành phố Dung chắc hẳn rất tốn kém, là gánh nặng không nhỏ.”
Như vậy à…
“Thêm Wechat là để cô ấy có thể giảm bớt thời gian đi lại khám bệnh, sao lại thành có ý muốn tiến thêm một bước?”
“Từ chối đi chung ô cũng là để cô ấy không sinh ra hy vọng nào đó không thực tế.”
Ồ…
“Huống hồ cô và Tề Tư Hạo mất công lấy trộm ô của tôi, tôi mà không phối hợp một chút thì thật có lỗi với cố gắng của hai người.”
“………..”
“Nhưng mà hiện giờ tôi mới nhớ ra, cái ô kia của tôi bị gãy cán rồi, trên tán ô còn có một lỗ thủng.” Ngôn Minh cười cười: “Để ở bệnh viện lâu lắm rồi, trước đó bị một con mèo hoang đi lạc làm hỏng.”
“……….”
Ngôn Minh nói tới đây, hơi thương cảm ngước mắt lên nhìn bầu trời: “Mưa to gió lớn thế này, không biết Tề Tư Hạo có làm sao không, mong là sẽ không bị cảm, nếu không ảnh hưởng tới ngày mai trực đêm thì không tốt. Hôm nay hình như mưa to báo động đỏ thì phải?”
“………..”
Cũng là lúc này, một tia chớp xoẹt qua cắt ngang bầu trời.
Trong lòng Ngu Điềm run rẩy, nhìn trời mưa càng lúc càng to, không nhịn được cảm khái, lấy trộm ô của Ngôn Minh, quả nhiên không có kết cục tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]