Ngu Điềm đi theo Ngôn Minh vào thang máy.
Trong thang máy không có ai khác, chỉ có hai người bọn họ.
Ngu Điềm nghĩ nghĩ, cảm thấy thời cơ này vừa lúc có thể dùng để làm sáng tỏ hiểu lầm, cô hắng giọng nói: “ Anh Ngôn Minh, thật ngại quá. Lúc đầu là em nhận nhầm người, tưởng anh là đối tượng xem mắt nên mới vậy, muốn khiến cho đối phương biết khó mà lui, thật ra em không phải…”
Chỉ tiếc Ngôn Minh không cho cô cơ hội giải thích ngọn nguồn, anh nhìn qua có vẻ không hề để tâm, chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Ngu Điềm một cái, sửa lại những câu ảo tưởng của Ngu Điềm giống như đang sửa đáp án sai trong đề thi số học.
“Tôi không phải là anh trai của cô, đừng gọi tôi như vậy.”
Anh liếc mắt nhìn Ngu Điềm: “Tôi nói rồi, chúng ta chưa chắc đã là người một nhà.”
Ngu Điềm còn đắm chìm trong niềm vui hân hoan được tiếp xúc với thần tượng ở khoảng cách gần, theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, anh Ngôn Minh.”
“……….”
Ngôn Minh dường như không muốn để ý tới Ngu Điềm.
Nhưng Ngu Điềm một chút cũng không để bụng.
Ngôn Minh có quá nhiều fan, Ngu Điềm chỉ là một người nhỏ bé trong số đó.
Fan là tự nguyện yêu thích thần tượng, còn thần tượng không có nghĩa vụ phải đáp lại.
Ngu Điềm đem suy nghĩ của mình chải chuốt xong, lúc ban đầu vừa xấu hổ vừa khó coi nhưng hiện tại lại cảm thấy bản thân thật sự may mắn.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-tu-bo-tri-lieu/3597373/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.