Chứng vọng tưởng ABO
---
"Uống đi anh Lam." Cà phê được bưng ra, người đàn ông ngửa đầu chỉnh chỉnh vạt áo, "Không cần đề phòng đâu, tôi chỉ tìm anh tâm sự chút thôi."
Đúng là Lam Đồ đang khá đề phòng, thậm chí anh còn không biết mình có nên đụng vào tách cà phê kia không.
- -- Này gọi là gì đây? Vợ cả bắt gian thành công, tuesday tới tận cửa giải thích? Nhưng nói đúng ra thì anh với Cốc Trung Khê còn chưa xác lập quan hệ, nên cũng chẳng thể tồn tại chuyện bắt gian.
"Chắc anh đang nghĩ tôi cứ vẽ vời thêm chuyện, nhưng tôi cảm thấy mình cần phải làm rõ một chút." Người đàn ông vừa nói vừa rút danh thiếp từ túi áo trong ra, "Tôi là bác sĩ tư nhân của Cốc thiếu gia, Cận Dương, được ngài Cốc Kiến Phong giao phó nhiệm vụ chăm sóc cậu ấy đã một năm rồi."
"Cốc Kiến Phong?"
"Cha của Cốc Trung Khê, chủ tịch tập đoàn Ngân Phong."
"Ồ..."
"Xem ra thiếu gia vẫn chưa nói gì với anh, nhưng không quan trọng, sớm muộn gì anh cũng biết... tôi nhìn ra được là cậu ấy rất thích anh."
Thấy đối phương đột nhiên trêu chọc chuyện của mình với Cốc Trung Khê, Lam Đồ xấu hổ vội nâng tách cà phê lên, nói lảng sang chuyện khác: "Bác sĩ tư nhân? Cậu ấy mắc bệnh mãn tính nào phải điều trị sao?"
"Chính xác là bác sĩ tâm lý." Mười ngón tay của người đàn ông đan chéo vào nhau, hắn chậm rãi giải thích: "Ngoài việc khơi thông cảm xúc, thỉnh thoảng cũng sẽ giám sát việc sinh hoạt nghỉ ngơi với ăn uống lành mạnh của cậu ấy."
"Bác sĩ tâm lý?"
"Chuyện sáng nay anh thấy chỉ là cuộc kiểm tra định kỳ hàng tháng thôi, Cố thiếu gia với tôi chỉ là quan hệ bệnh nhân với bác sĩ, hơn nữa tôi cũng không phải là gay."
"Khoan từ từ, anh nói anh là bác sĩ tâm lý... Cốc Trung Khê thực sự không có vấn đề về phương diện tinh thần, đúng không?" Dường như Lam Đồ không quá quan tâm đến lời giải thích của người đàn ông, có chuyện khác hấp dẫn sự chú ý của anh hơn.
Cận Dương để ý tới phản ứng của anh, hắn im lặng một lúc rồi nheo mắt nói: "Anh phát hiện ra rồi phải không?"
"Ý anh là gì?"
"Ví dụ như thỉnh thoảng cậu ấy sẽ nói vài lời kỳ lạ."
"Cậu ấy thường nghĩ ra một số ý tưởng không thể tưởng tượng nổi, tôi đã phát hiện ra từ lâu, lúc đầu tôi chỉ tưởng cậu ấy đang nói đùa..."
"Nhưng không, cậu ấy thực sự nghiêm túc."
"Tôi biết bây giờ cậu ấy nghiêm túc, nhưng tôi thà rằng cậu ấy đang nói đùa." Lam Đồ càng nói càng kích động, như thể đã nhịn quá lâu mới có cơ hội xả ra, "Cậu ấy nói trên người tôi có một mùi hương, mùi hương này khiến cậy ấy yêu tôi, mà trên người cậu ấy cũng có một mùi tương tự khiến tôi mê đắm... nhưng tôi có ngửi thấy cái quái gì đâu."
"Cậu ấy gọi mùi này là pheromone."
"Đúng vậy, pheromone... Càng quá quắt hơn là hình như cậu ấy nghĩ sau gáy tôi có một huyệt vị, nếu cậu ấy khống chế được huyệt vị này, tôi sẽ hết lòng hết dạ với cậu ấy."
"Tôi đoán còn có chuyện quá đáng hơn, cậu ta còn nghĩ rằng anh có thể mang thai?"
"Sao anh biết?" Nghe được câu này, Lam Đồ chợt thấy ngượng kinh khủng, anh nhìn quanh một vòng rồi hạ giọng nói: "Cậu ấy cũng bảo anh như thế à? Cậu ấy sẽ không thực sự nghĩ như vậy, đúng không!?"
Cận Dương khoát tay ý bảo anh đừng kích động: "Anh Lam, anh đừng nóng vội..."
"Bác sĩ, đây có phải bệnh tâm thần không? Có chữa khỏi không?"
"Có phải bệnh tâm thần hay không thì khó nói, nói thật, trong tám năm hành nghề, tôi chưa từng đụng phải trường hợp nào như vậy, cậu ấy là người đầu tiên."
"Nếu không phải bệnh tâm thần thì là gì?"
"Có lẽ nó thuộc loại bệnh tâm thần, nhưng giờ còn chưa thể kết luận được." Nói xong, Cận Dương rút một tờ giấy ghi chú từ trong túi áo ra, cầm bút viết vài chữ rồi đẩy đến trước mặt Lam Đồ.
"Tôi tạm gọi nó là - chứng vọng tưởng ABO."
- --
Editor: Serilirl