Tống Tri Hành nằm xuống giường ôm lấy Mộng Dao trong lòng. Chiếc giường hơi nhỏ khiến cho cả hai như sát gần bên nhau.
Anh sợ đụng trúng vết thương của cô nên cũng không dám ôm cô quá chặt. Cô nằm gọn trong vòng tay to lớn của anh, hạnh phúc đôi khi xuất hiện từ những điều đơn giản.
“Dao Dao, đợi em khỏe lại rồi thì anh sẽ cưới em.”
“Có thật không?”
“Thật. Phải cưới chứ. Anh hứa với ba mẹ em rồi còn gì.”
Cả hai cùng bật cười, anh đan bàn tay to lớn của mình vào tay cô. Bây giờ anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Thì ra hạnh phúc không phải là một thứ gì đó xa vời, mà là hiện tại có nhau, trân trọng nhau và biết giá trị của đối phương ở đâu trong tim nhau.
…
Một tuần sau trôi qua, vết thương trên người của Mộng Dao cũng đã đỡ đau hơn rất nhiều. Tống Tri Hành hằng ngày vẫn bồng Tiểu Giai Nghi đến cho cô ngắm nhưng vẫn không để cho cô ôm con hay là cho con bú vì sợ động đến vết thương của cô.
Mộng Dao mặc dù rất nhớ con nhưng cũng đành hết cách. Ai biểu anh giữ cô kỹ quá làm chi.
Sau khi vết thương của cô đỡ hơn thì cô phải năn nỉ mãi anh mới chịu cho cô về nhà. Chứ không anh cứ bắt phải ở lại để bác sĩ kiểm tra suốt. Mà Mộng Dao thì lại suốt ngày nằm trên giường nên cảm thấy vô cùng chán chường.
“Chồng, em muốn về nhà.”
“Về nhà làm gì? Ở đây không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479505/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.