Bởi vì lúc cô ra đi, cô chẳng đem theo bất cứ thứ gì ở đây cả. Cô cũng chẳng cần bất cứ thứ gì từ anh, cho nên anh lại càng lo sợ. Lo sợ cô sẽ chẳng có ràng buộc gì với anh, cứ như vậy mà dứt khoát rời đi.
Chẳng điều gì khiến cho cô luyến tiếc ở bên cạnh anh. Chỉ có con gái là sợi dây liên kết duy nhất giữa bọn họ.
Mỗi đêm nghe thấy con gái khóc đòi mẹ, Tống Tri Hành lại thấy xót xa. Anh bế con trên tay, ôm ấp trong lòng. Anh xót xa như vậy mà cô lại không thương con chút nào sao? Không thấy nhớ nhung con chút nào sao?
Đây là đứa bé do cô mang nặng đẻ đau. Là máu thịt của cô kia mà.
Cho dù có giận anh đi chăng nữa, cô hận anh cũng được, trách mắng anh cũng chẳng sao nhưng sao cô lại lựa chọn tàn nhẫn như vậy.
Đứa bé nào có tội tình gì đâu kia chứ? Anh cũng đâu cấm cô gặp con. Nếu như cô muốn thì anh sẽ ly hôn là được chứ gì?
Cô thật sự sẽ không quay về nữa sao?
Tiếng Giai Nghi khóc ngày một lớn hơn trong vòng tay của Tống Tri Hành.
“Giai Nghi, con đừng khóc nữa. Nín đi! Ngoan, ba thương.”
“Oe oe… oe…”
Nhìn con gái khóc càng ngày càng to khiến cho Tống Tri Hành cũng không biết phải làm sao mà bật khóc theo con. Trong đêm thâu, trời trở lạnh, hai cha con ngồi khóc nấc trên giường.
Đến khi Tử Y nghe tiếng khóc càng ngày càng lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479453/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.