Anh giật mình tỉnh dậy, chợt phát hiện ra bản thân từ nãy đến giờ vẫn luôn ngủ quên ở trong phòng làm việc.
Vậy thì cô bé kia đã đi đâu rồi?
Anh nhớ lại cô bé đó trông rất đáng yêu và đôi mắt to tròn lấp lánh, thực sự rất khiến cho người ra yêu thích. Nếu như đoa thực sự là con của anh thì anh sẽ không nỡ nhẫn tâm bỏ nó.
Tống Tri Hành ngửa đầu ra phía sau ghế nghĩ gì đó rồi đứng dậy cầm lấy áo khoác bước ra ngoài định đến Phó gia.
“Chuẩn bị xe cho tôi đến Phó gia.”
“Dạ.”
Nhưng khi đi được nửa đường thì lại nhận được điện thoại của bên phía công trường có vụ tai nạn lao động xảy ra. Trợ lý liền quay sang hỏi anh.
“Bây giờ cậu tính như thế nào?”
“Quay xe đến công trường trước đi.”
Ở nhà họ Tống, Tử Y đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Cô không thể để mặc cho Tống Tri Hành muốn làm gì thì làm được.
“Chuẩn bị xe cho tôi một chút, tôi muốn đến Phó gia.”
Khi Tử Y tìm đến Phó gia, người làm nhanh chóng thông báo cho Trình Ý và Phó Nhược Hằng biết. Cả hai đang ngồi dùng bữa sáng.
Phó Nhược Hằng vẫn tỏ ra ung dung như không có gì. Hình như chuyện này không khiến anh ngạc nhiên cho lắm.
Cô không ngờ người đến không phải là Tống Tri Hành mà lại là mẹ của anh. Nhưng cô cũng hiểu, vì cô không tin Tống Tri Hành sẽ cúi đầu xin lỗi Mộng Dao và đồng ý chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479407/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.