“Mẹ xin lỗi, mẹ phải làm sao bây giờ? Con đừng trách mẹ có được không?”
Mộng Dao đặt tay lên bụng mình, những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã trên gương mặt cô. Cô thật sự không nỡ giết chết đứa con trong bụng mình.
“Cô Phó, mời cô đi theo chúng tôi vào phòng phẫu thuật.”
Mộng Dao lấy tay gạt đi nước mắt, bây giờ cô phải làm sao đây? Cô cứ nghĩ đến đứa bé chưa kịp thành hình trong bụng mình, cô tự tay tước đi quyền sống của nó có phải là tàn nhẫn quá hay không?
Cô nghe nói bào thai trong bụng một khi đã thành hình thì cũng có linh tính, chẳng có đứa trẻ nào lại không muốn đi đến thế giới này cả.
Dù là đau khổ, hay là bi thương.
Dù là sự cố hay là kết quả của tình yêu, nó cũng là máu thịt trên người của Mộng Dao. Một đứa trẻ mà cô lại tự tay giết chết chính con ruột của mình.
Nhưng cô phải làm sao đây khi cô không thể nói với Trình Ý hay Phó Nhược Hằng rằng cô đã bị Tống Tri Hành làm nhục được.
Anh cũng không biết về sự tồn tại của đứa trẻ này. Nếu như biết được, anh nhất định cũng sẽ kêu cô phá bỏ nó mà thôi.
Cô đã nhìn thấy Trình Ý phải đau khổ như thế nào khi phải một mình mang thai Tiểu An và Tiểu Nhiên khi Phó Nhược Hằng không hề yêu cô.
Một đứa trẻ không được ba nó chờ đón thì sẽ rất đau khổ, sẽ không có được tình thương như những đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479396/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.