Tuy Tu Dĩnh trễ nãi ba ngày nhưng là một người xuất sắc, có chậm trễ cũngkhông bị mai một, điều này khiến đồng nghiệp hết sức ghen tị, thậm chícòn có người nói chua lè “Xem ra đứng đầu phòng kỳ này là cô rồi.”
Lãnh đạo công ty hết sức hài lòng với Tu Dĩnh, từ việc cho cô nghỉ ba ngàylà thấy. Tuy nói cô bị thương nhưng nếu công ty không cho nghỉ, vậy cũng đành chịu. Sau khi trở về, vùi đầu vào làm việc, tuy nghỉ mất ba ngàynhưng thành tích của Tu Dĩnh vẫn không kém đồng nghiệp khác là mấy.
Cùng thời gian, Hùng Khải cũng đang khẩn trương huấn luyện. Hùng Khải làlính tăng thiết giáp, tổ ba người bọn anh tham gia đại hội là thi đấu xe tăng, thế nên muốn thắng phải sử dụng xe tăng thật tốt, anh tiến hànhmột loạt bài huấn luyện.
“Tiểu Trương, trong quá trình lái xetăng, nhất định phải giữ khoảng cách và trật tự.” Hùng Khải vừa chỉ huyvừa giảng giải qua bộ đàm.
Thời gian rãnh, anh lại lật điện thoại xem tin nhắn Tu Dĩnh gửi, mỗi một tin đều khiến anh cười vui vẻ. Lầnnày, anh tính thời gian, gần tới 1 – 10 rồi, chỉ cần đến ngày đó, anh và Tu Dĩnh lại được gặp nhau. Nhớ tối đó Tu Dĩnh nói qua điện thoại “TiểuHùng, em đã nộp đơn xin nghỉ phép lên trên rồi.” Lúc nghe câu ấy, anhthật sự vui vẻ.
Còn hai mươi ngày nữa là được gặp Tu Dĩnh của anh rồi.
Huấn luyện luôn đơn điệu, ngoài xe tăng chỉ có xe tăng. Trong lĩnh vực tăngthiết giáp, người hơn được Hùng Khải không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-vo-dong-chi/1933512/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.