Ba ngày tới thật nhanh. Hai người còn chưa chuẩn bị thì đã tới lúc chiatay. Tuy rằng có biết bao nhiêu điều không nỡ, Hùng Khải vẫn quyết địnhtiễn hai cha con Tu Dĩnh ra sân bay, bất chấp việc anh chưa khỏe hẳn.
Sân bay ly biệt làm hai người đều nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên chia tay.Lúc đó Tu Dĩnh khóc lóc thảm thiết, cứ bịn rịn không muốn rời. Anh cũngđau lòng không nỡ để Tu Dĩnh đi nhưng khi loa thông báo đến giờ cấtcánh, hai người không thể không chia xa, còn hôm nay? Nỗi buồn ly biệtvẫn đầy như cũ, trừ nỗi buồn thương này còn có một loại cảm xúc nóikhông nên lời, bắt đầu từ tối qua Hùng Khải thật sự không vui nổi.
Ông Tu nhìn bộ dạng nồng nàn anh anh em em lại e dè thận trọng của haingười, thật tình không chịu nổi. Ông mà còn tiếp tục làm bóng đèn, cóphải cả hai cứ đứng cứng ngắc không dám rục rịch ở chỗ này không? Kiếmcớ vô nhà hàng trong sân bay ngồi, ông đi rồi, coi như là cho đôi tìnhnhân này cơ hội ngồi riêng với nhau nhỉ?
Vừa thấy ông Tu bỏ đi,Hùng Khải đã không kềm chế nổi bản thân. Nói thật, nhìn khuôn mặt hồnghào, đôi môi trơn bóng anh rất muốn hôn cho đã nhưng bây giờ đang ở sânbay, người đông, mình lại mặc quân phục, ôm còn được chứ hôn thì chắcchắn không được rồi. Anh thở dài, kéo Tu Dĩnh ngồi xuống băng ghế dàitrong sảnh chờ, vừa lau mồ hôi cho cô vừa hỏi “Mệt không?”
“Không.” Tu Dĩnh cười với anh.
“Sau khi về đừng có làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-vo-dong-chi/1933510/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.