Cơ thể có chút đau đớn mơ hồ, rất giống như ngày hôm sau của cuộc thi chạy 800 mét.
Đỗ Tiểu Nhiễm mơ mơ màng màng lật người, trong lúc vô tình ngón tay chạm phải gì đó, cảm giác kỳ quái, thân thể cũng rất kỳ quái, giống như bị người nào đó ôm….
Có chút nghi hoặc mở to mắt, vừa nhìn rõ người trước mắt cả người cô như bị sét đánh!
Dường như không thể tin được, cô chợt mở trừng hai mắt!
Cùng lúc đó tay của đối phương siết chặt lại, thân mật tiến tới trước mặt cô, trong khi vẻ mặt cô trợn to hai mắt như muốn nổi điên thì anh lại bình tĩnh cho cô một nụ hôn buổi sáng. Nụ hôn này rất dịu dàng, mang theo nóng bỏng sau một đêm, mập mờ khiến người ta đỏ mặt.
Sau đó chăn mỏng trên người bị anh lật lên.
Đỗ Tiểu Nhiễm đã không dám nhìn tình cảnh dưới chăn nữa rồi.
Thật may là sau anh dở chăn lên nhanh chóng đắp lại cho cô, hỏi cô: “Bảo bối, em muốn ăn gì tôi đi làm cho em.”
Đỗ Tiểu Nhiễm suýt chút nữa bị hai chữ bảo bối dọa ngất.
Trong đầu suy nghĩ ‘Dời sông lấp biển,’ rốt cuộc đây là làm sao vậy, cô chỉ nhớ rõ ăn với anh một bữa cơm, sau đó hình như đi ra bên ngoài….
Tiếp theo trí nhớ bị gián đoạn, cô hoàn toàn không nhớ rõ mình có làm chuyện như vậy….
Nhưng sự thật lại quá rõ ràng, cô không chỉ làm….
Nhìn quần áo quăng đầy đất, nhìn dấu vết lộn xộn, còn có cảm giác của cơ thể mình, tất cả đều đang nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tong-chu-tam-biet-tong-chu/92209/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.