Edit: Ngọc Hân
Haizzz, Đỗ Tiểu Nhiễm buộc lòng phải đi lên toàn nhà kiến trúc giả cổ kia.
Ở đây xây dựng theo phong cách cổ xưa, nhưng tầng lầu lại có chút không giống.
Có lẽ vì xây dựng trên chân núi, nhìn từ xa có vẻ giống phong cách thần tiên.
Cửa chính màu đen đang mở rộng, cánh cửa còn có cả bậc cửa, Đỗ Tiểu Nhiễm bước qua đi vào.
Ngược lại bên trong không gian rất rộng rãi, nhưng phía trước có hòn giả sơn rất lớn che chắn tầm nhìn.
Đỗ Tiểu Nhiễm vốn nghĩ rằng ở chỗ này mặc dù không được 100 người thì cũng có mười mấy người, có thể ở phía sau hòn giả sơn, nhưng lại phát hiện chỗ này vắng vẻ, không nghe động tĩnh gì cả.
Cô còn đang kinh ngạc thì Vu Kỳ vốn đang đi đằng trước chợt xoay người lại, đi tới trước mặt cô nói: “Tôi dẫn em tới chỗ ở.”
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới hỏi anh: “Ở đây có những ai? Đúng rồi, ba mẹ anh ở đây?”
Nếu là ba mẹ anh ở đây thì vì lý do lễ phép, mình phải đi tới hỏi thăm.
“Đã qua đời, em muốn đi thăm thì tôi dẫn em tới Từ đường.”
“…. Xin lỗi….” Đỗ Tiểu Nhiễm ngượng ngùng nói: “Tôi không biết.”
Không nhịn được liếc nhìn về phía anh, lờ mờ nhớ tới khi còn bé anh đã từng đề cập tới thân thể ba mẹ anh không khỏe lắm, cô cũng không biết ba mẹ anh đã sớm qua đời, có chút buồn rầu: “Lúc ấy anh rất khó vượt qua đúng không?”
“Cũng tạm, trong nhà rối loạn một thời gian.” Dường như anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tong-chu-tam-biet-tong-chu/92208/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.