Edit: Ngọc Hân
Ngày trước vào thời gian này trong đường hầm ngầm lúc nào cũng bị chen tới chen lui, giờ này bởi vì anh đang ở đây trái lại không giống như ngày trước.
Bên cạnh có tấm màn che thiên nhiên, có thể gạt bỏ hết tất cả những những âm thanh ồn ào huyên náo quấy rầy.
Cảnh vật ngoài cửa kính xe không ngừng thay đổi, biển quảng cáo lùi nhanh về phía sau xe.
Sau khi đứng ba trạm xe, Đỗ Tiểu Nhiễm theo đám người đi ra khỏi đường xe điện ngầm.
Chen chúc ra ngoài hành lang, sắc trời đã dần tối.
Nhà mới của Trương Kỳ Kỳ nằm bên trong khu dân cư mới xây dựng chưa bao lâu, hai bên đã lắp đặt các cơ sở vật chất đầy đủ, thời gian này là cảnh tượng không ít người vội vã về nhà.
Đỗ Tiểu Nhiễm cúi đầu đi một đoạn đường, biết anh vẫn đi phía đằng sau, cuối cùng cô dừng bước.
Dưới ánh đèn đường mờ tối, ánh mắt cô như được che phủ, lúc nhìn về phía anh, ánh mắt đen tối không nhìn rõ nét.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi tới nơi rồi.” Nhìn về phía cửa tòa nhà mới xây không lâu, lại quay đầu ngược về, ánh mắt Đỗ Tiểu Nhiễm mang theo vẻ kiên quyết: “Cho dù là anh nghiêm túc hay đùa giỡn, bây giờ tôi không giống tôi khi đó, tôi đã cho anh cơ hội nhưng chính anh không nắm lấy.”
Anh im lặng một lát, không biết tại sao nhìn qua dường như có chút cô đơn.
Cuối cùng anh hơi nhếch miệng, có phần châm chọc: “Nếu như vậy coi như chưa nói.”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tong-chu-tam-biet-tong-chu/92202/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.